Tiếng máy tính lách cách vang lên đều đặn khiến Khế Phương thức giấc.
Đây là đâu? Vẫn trong phòng làm việc của Dư Vu Quân sao? Hôm qua thế mà cô lại ngủ quên mất trên chiếc ghế ngả lưng này.
Nhưng bây giờ, mặt trời đã lên quá đỉnh đầu? Bây giờ là mấy giờ rồi?
Khế Phương bật dậy, vén tấm màn ngăn chạy lại phía Vu Quân gấp rút:
"Bây giờ là mấy giờ? Có phải em muộn làm rồi không?"
"Là 9 giờ hơn. Cô thực sự đã muộn rồi!"
Giọng trả lời nhẹ nhàng vang vọng bên tai. Nhưng nó không phải của Vu Quân. Khế Phương biết như vậy bởi lẽ Vu Quân vẫn đang mỉm cười nhìn cô không chớp mắt.
Trong phòng này có người khác sao?
Khế Phương liếc mắt nhìn về bên giọng nói vừa phát ra. Một thanh niên trẻ, gọng kính tròn trông quen mắt, dáng vẻ thanh lịch cúi đầu chào cô theo phép lịch sự.
"A, đây là..."
Dù quen thật nhưng Khế Phương vẫn chưa nhớ ra đây là ai.
"Tôi là Mạnh Sương Phong! Là đại diện đối ngoại của Vạn Kim. Chúng ta từng gặp nhau một lần rồi."
Đúng ha! Đây chính là cái người sắt thép với câu nói: ông chủ chúng tôi không cho phép những con sâu như vậy tồn tại.
Khế Phương nhớ lại cũng tấm tắc gật đầu. Lúc chưa biết ông chủ Vạn Kim là ai Khế phương còn hùng hổ nói xấu, bây giờ gặp cả hai cùng lúc như vậy chỉ cảm thấy có lỗi ghê gớm.
"Cô Phương không cần lo. Tôi đã liên hệ với bên phim trường thông báo cho cô nghỉ buổi sáng nay."
"Chắc anh không nói tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-toi-bo-anh-roi/917888/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.