Sáng hôm sau, chẳng phải buổi sáng đẹp trời như ngày bình thường. Trường Thành mới chớp mắt đã chuyển sang những ngày mưa không báo trước.
Khế Phương ngồi trong chiếc xe buýt đông đúc kín nghít toàn những người chen chúc mong tìm được một chỗ đứng thoải mái. Cô tựa đầu sát bên cửa kính, ngó nhìn từng đợt nước ào ạt tung toé trên ô cửa kính. Bên ngoài đường, những ngôi nhà, những hàng cây, những bóng người mới chỉ vội lướt qua cũng vô tình mờ ảo vội vã trong cái trắng xoá.
Điện thoại Khế Phương reo lên một hơi dài. Là Đan Đan gọi tới.
“Alo! Mình gần tới nơi rồi. Đợi thêm lát nữa đi!”
Khế Phương tắt máy lại tiếp tục nhìn về khung cảnh.
Thật đúng là những câu chuyện gấp chẳng bao giờ luân phiên tìm đến mà chỉ cần một chuyện thì lại ồ ạt kéo tới. Khế Phương muốn tới thăm Dư Vu Quân nhưng tối qua lại nhận được bất ngờ quá lớn từ Đan Đan. Nên bây giờ chỉ đành ưu tiên phái nữ để Vu Quân chịu thiệt thòi một chút.
Khế Phương gặp Đan Đan cùng chồng cô ấy tại bên xe. Hai người ấy tuy rằng đã cưới từ rất lâu nhưng lúc nào cũng giống như thủa đầu gặp gỡ, bẽn lẽ dịu dàng nép mình trong vòng tay đối phương.
“Hai người đi tuần trăng mật mà tới đây làm gì?”
Khế Phương bày ra bộ mặt ghen tức trêu đùa.
“Không phải muốn tới thăm cậu sao? Hơn nữa bọn mình ở bên nhau thì đâu cũng nơi nghỉ tuần trăng mật.”
Khế Phương cũng quen với mấy cảnh sến súa này rôi nên chí ít cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-toi-bo-anh-roi/917877/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.