Tiếng còi xe cấp cứu vang lên trong đống không gian yên tĩnh nghe thấy rõ từng tiếng thở. 
Khế Phương bước vội ra ngoài cửa phòng, dáo dác nhìn quanh một hồi, trong lòng bất chợt hiện lên vài dòng thổn thức không yên. Cô ngó qua cánh cửa phòng Tạ Mẫn hỏi nhỏ: 
“Bên ngoài có tiếng xe cứu thương. Cô có biết chuyện gì hay không?” 
Tạ Mẫn đang mải xem phim cũng bị tiếng giọng thì thầm bên ngoài làm hoảng sợ bèn giải thích. 
“Cũng không có chuyện gì quan trọng đâu. Đánh nhau tới nhập viện trên sàn đấu cũng là chuyện thường tình. Cô nên thắc mắc ai là người trên xe cứu thương mới đúng.” 
À. Khế Phương tự à trong lòng một tiếng rồi mới gật gù quay người đi. 
Sáng nay rõ ràng cô có nghe qua câu chuyện vậy mà bây giờ lại quên mất. 
Nhưng nếu đánh tới phải cấp cứu như vậy đúng là không dễ dàng gì. 
“Khế Phương, cô có muốn cược xem ai là người bị đánh hay không?” 
Tạ Mẫn cầm theo điện thoại, một hơi lao nhanh theo Khế Phương vẫn đang suy tư ngẫm nghĩ. 
“Cược?” 
Khế Phương tò mò hỏi lại’ 
“À. Phổ cập cho cô vài thông tin nhé. Hôm nay có anh Cả và bạn của sếp Bạch. Thông thường sẽ là một trong hai người thay phiên nhau lên xe cứu thương. Tôi nhớ lần trước là bạn sếp Bạch. Có lẽ lần này là anh Cả.” 
Khế Phương nghe xong nhưng có vẻ như câu chuyện lại đi theo hướng khác. 
“Vậy bạn sếp Bạch giỏi tới vậy sao? Không ngờ luôn đó! Tôi còn nghĩ anh Cả không có đối thủ chứ.” 
“À…vậy cô chọn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-toi-bo-anh-roi/917876/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.