Không gian chật hẹp, bầu không khí mập mờ bắt đầu lan tỏa, những âm thanh lộn xộn của cơn mưa bên ngoài đều bị ngăn cách.
Dư Nặc hơi nhón người, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh, lồng ngực áp chặt vào người anh. Cô nhắm chặt mắt như thể buông xuôi, hàng mi run rẩy kịch liệt, thể hiện sự bất an trong lòng.
Trần Du Chinh ngồi yên tại chỗ, toàn thân như bị đông cứng.
Dư Nặc không biết hôn, chỉ vụng về chạm môi anh, cả người khẽ run rẩy, không dám cũng không biết làm sao để tiếp tục.
Không nhận được hồi đáp từ anh, cô hơi lùi lại một chút, như thể cầu xin mà khẽ gọi: “Trần Du Chinh...”
Trần Du Chinh dừng lại một chút, như vừa kịp phản ứng.
Anh điều chỉnh tư thế, kéo cổ tay Dư Nặc xuống, đặt ra sau eo mình: “Nào, ôm anh đi.”
Đầu óc Dư Nặc quay cuồng, chẳng thể suy nghĩ gì nữa, anh nói gì, cô liền làm theo.
Anh khẽ kiềm nén hơi thở, dường như đang nhẫn nhịn, giọng trầm thấp: "Em, mở miệng ra."
Nụ hôn này hoàn toàn khác với lúc nãy. Dư Nặc như tê dại, cảm giác đầu óc thiếu dưỡng khí.
Ban đầu, Trần Du Chinh chỉ dịu dàng thăm dò, ngón tay khẽ bóp lấy vành tai mềm mại của cô, đầu lưỡi từng chút từng chút mở đôi môi ấy ra, nhẹ nhàng m*n tr*n.
Hơi thở trên người anh mang theo sự sạch sẽ, thanh mát đặc trưng của tuổi trẻ, tựa như hương bưởi thanh đạm xen chút vị đắng, rất dễ chịu.
Cả hai đều thở không ra hơi, cô bị anh cắn một cái, khẽ rên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-nhip-tim-noi-doi-tuc-tuc-dich-mieu/4652138/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.