Bên ngoài ầm ĩ quá lớn, đến mức bác sĩ cũng phải đi ra khuyên nhủ: “Được rồi, người nhà đừng cãi vã ở đây nữa, đứa nhỏ sắp khâu xong rồi, không có gì nghiêm trọng đâu, đừng ồn ào nữa.”
Giằng co một lúc.
Tôn Nhĩ Lan vẫn tiếp tục rủa xả.
Dư Tương mất kiên nhẫn, quát bà ta: "Em cũng im miệng đi.”
Dư Trí Giang khâu xong được bế ra ngoài. Cậu ta đã khóc đến mệt, được Tôn Nhĩ Lam ôm trong lòng dỗ dành. Dư Tương cũng thu lại vẻ mặt tức giận, an ủi con trai: “Được rồi, đừng khóc nữa, lát nữa ba đưa con đi ăn đồ ngon.”
Cả nhà ba người thân thiết hòa thuận.
Dư Nặc đứng bên cạnh nhìn một lúc, sau đó định rời đi.
Dư Tương gọi hai anh em lại: “Hai đứa đi đâu đấy?”
Dư Qua chẳng buồn trả lời, coi như không nghe thấy.
Dư Tương giận đến mức nổi cơn điên: “Hai đứa có thái độ gì vậy? Còn coi ba là ba không?”
Dư Qua vốn đã định đi, nhưng nghe câu này, anh ấy lại quay đầu, nhìn thẳng vào Dư Tương nói: “Tôi đã thanh toán viện phí rồi. Bà nội cũng qua đời rồi, sau này ông cũng không cần lo cho tôi nữa. Đừng đến tìm tôi, cũng đừng đến tìm Dư Nặc.”
Trước khi đi, Dư Qua dừng lại một chút, cười giễu, gằn từng chữ: “Nhìn thấy một nhà các người là tôi thấy ghê tởm vô cùng.”
,,,
Từ bệnh viện ra, Dư Qua lái xe đưa Dư Nặc về nhà.
Xe dừng trước cổng khu chung cư, Dư Qua nghiêng đầu nhìn cô một chút: “Anh về trụ sở đây, em về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-nhip-tim-noi-doi-tuc-tuc-dich-mieu/4652137/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.