Tôi chẳng quyết định được nên đi đâu chơi, nên sau một hồi suy nghĩ tôi đã quyết định đi một vòng thành phố Thủ Đức để hóng gió. Dù sống ở đây đã lâu, nhưng tôi chưa thật sự có một chuyến đi lòng vòng thành phố bao giờ. Một phần vì không có ai chở, một phần là không có thời gian rảnh rỗi. Nên việc ngồi trong xe và ngắm cảnh thành phố thế này, đối với tôi mà nói đó là trải nghiệm lần đầu tiên đấy.
Đông Dương cũng dễ tính thật, một yêu cầu vô lý như vậy mà anh ấy vẫn đồng ý, mà tính ra anh ấy mới chính là người ép buộc tôi mà nhỉ? Tôi không hiểu vì sao anh lại muốn đi chơi với tôi như vậy, về nhà ngủ không phải khỏe hơn à? Nếu là tôi tôi sẽ chọn đi ngủ. Nhưng Đông Dương chính là một cá thể mà không thể đoán được anh ấy đang nghĩ gì, muốn gì. Chàng trai này đúng là thiên tài trong việc làm người khác bất ngờ mà, làm tôi chỉ biết thở dài ngán ngẩm.
- Em và anh giống nhau thật đấy.
Không hiểu điều anh ta muốn nói, tôi hỏi lại:
- Ý anh là sao ạ?
- Anh cũng thích đi dạo lòng vòng thay vì đến một nơi cụ thể nào đó.
- Thật vậy ạ? Sở thích này của chúng ta giống nhau rồi.
À không, không hẳn là tôi thích, chỉ đơn giản là tôi không biết phải đi đâu thôi. Nhưng sự thật này sao có thể nói ra, theo như trong sách nói, những điều có thể gây tổn thương cho người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-tu-huyen-hoac/3616328/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.