Tôi nhìn bản thân mình trong gương và lục lọi những bộ quần áo trong máy giặt. Ngay từ ban đầu tôi đã có cảm giác đó, nhưng bởi vì tôi chẳng nhớ rõ hôm đó mình mặc bộ đồ nào lắm nên không dám kết luận. Tôi cầm một bộ đồ ngủ lên, quả nhiên không sai được, hôm ngất đi tôi đã mặc bộ đồ này. Nhưng khi tỉnh dậy lại mặt cái khác, như vậy có nghĩa là... Không, cũng có thể anh ấy nhờ ai khác, người tôi nghĩ lúc này là Thanh Hà, tuy nhiên nếu thế sao Đông Dương lại không nhắc đến chuyện đó để tôi đỡ lo lắng nếu nhận ra trang phục của mình đã bị thay? Rõ ràng anh ấy là một người rất rất tinh tế và thấu hiểu người khác mà. Quên ư? Anh ấy trông không giống một người sẽ như thế lắm.
Còn... Nếu như việc anh ấy nhờ ai khác không xảy ra mà là tự làm thì... Cảm tính mách bảo tôi đừng nên đi hỏi, nhưng nếu thế thì khó chịu trong lòng thật. Dù thừa biết là Đông Dương không hề có ý đồ xấu thì việc đó cũng là quá đà đối với tôi. Sao có thể dễ dàng mỉm cười cho qua đối với việc một người còn chẳng phải bạn trai đã tự ý thay đồ cho mình trong lúc mình bất tỉnh chứ! Với lại, giả sử điều đó là thật thì sao Đông Dương phải làm thế nhỉ? Anh ấy cứ mặc kệ tôi ở dơ mặc bộ đồ ngủ nguyên ngày cũng đâu có sao đâu? Đến đây, tôi đột nhiên nhớ tới một việc trong quá khứ. Hình như lúc tôi bị sốt cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-tu-huyen-hoac/3563175/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.