Con là ai?
Con là Nguyễn Minh Khuê, con gái duy nhất của ba.
Con sống để làm gì?
Để trở nên xuất sắc hơn cả ta, đứng trên đỉnh xã hội, chà đạp lên tất cả mọi người.
Con hiểu rồi, vậy con sẽ cố gắng học tập thật chăm chỉ, vượt qua tất cả các bạn, và sẽ đỗ vào trường đại học danh giá nhất.
Tôi bỗng nhớ về những điều đã qua, khi đó, ba đã trao cho tôi mục đích sống của cả đời mình, tôi đã lấy nó làm mục tiêu, tôi tự nhủ chỉ cần như thế thôi là quá đủ rồi. Tôi không cần gì cả, chỉ cần ba vẫn ở bên và soi sáng tương lai cho tôi. Tôi đã từng tôn thờ và xem ông ấy như tất cả. Nhưng ngày tháng trôi qua, tôi chẳng còn yêu quý ông ta nữa, bây giờ, cảm xúc đọng lại duy nhất trong lòng tôi là sự căm ghét. Tại sao lại xuất hiện trong đời tôi? Tại sao lại biến tôi thành con rối của ông? Tại sao ban cho tôi mục đích rồi rời bỏ tôi? Chẳng lẽ tôi không xứng đáng có được tình yêu sao?
Tôi rất ghét bệnh viện. Nơi ấy thật lạnh lẽo, thật buồn bã. Thi thoảng tôi nhìn sang người khác. Bất kể là trẻ hay già, họ đến bệnh viện thăm khám đều có người nhà bên cạnh. Còn nhìn sang tôi làm gì có ai bên cạnh chứ! Tôi chỉ một mình nằm trên giường, tự ru mình vào giấc ngủ, hay đọc những cuốn sách mà hầu hết không đứa trẻ cùng tuổi nào có thể hiểu. Tôi nhìn khung cảnh ngoài kia qua tấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-tu-huyen-hoac/3559016/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.