Mỗi lần có một người nào đó nói rằng họ rất ghen tị với tôi, rằng họ ước ao có được những gì mà tôi đang có, tôi chỉ cười nhạt. Thật nực cười biết bao khi cái cuộc đời rách nát tàn tạ này lại cao giá đến thế. Nếu được đổi tất cả những gì tốt đẹp bản thân đang có để lấy một cuộc đời mới tinh, tôi tuyệt đối sẽ đồng ý ngay lập tức. Suy cho cùng những điều tốt đẹp đó còn không đủ làm gia vị trong cái thế giới nhạt nhòa tối tăm của tôi. Họ hi vọng được sống như tôi, đáng buồn thay, đến cả việc tồn tại thôi tôi cũng không cần.
**
Khắp lớp rộ lên những tiếng cười nho nhỏ. Ngân nói xong lại đưa mắt liếc sang người bên cạnh, không nhìn thì thôi, nhìn xong lập tức giật mình.
Từ hồi lớp sáu quen nhau đến giờ, cô chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của Huyền.
Cũng đúng, Hoàng Nhật Huyền mà Triệu Phương Ngân biết là một người ấm áp, nghe lời, hay cười, dễ bắt nạt.
Chứ đâu phải cái người bình tĩnh, lạnh nhạt, không rõ buồn vui thế này.
Trong lòng lộp bộp vài tiếng, Ngân chợt nảy lên một suy nghĩ: Đây không phải Huyền của cô.
Tuyệt đối không phải.
Thái thấy Huyền đứng lên còn ngây ra không hiểu gì, nghe Ngân nói một nửa đã tức điên muốn đứng bật dậy, lại bị Huyền kín đáo ấn xuống.
- Đấy, thấy chưa? Cảm ơn bạn cùng bàn của chị đi, bạn bao che chị như thế mà trong giờ chị phá không cho người ta học à? Bây giờ chị ngồi trên ghế nhà trường mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-niu-lay-tay-toi/277176/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.