Gương vỡ rồi. Vỡ thành hàng trăm mảnh. Nhưng tôi vẫn muốn tìm một lọ keo 502, hoặc một cuộn băng dính thật dày để ghép lại những mảnh gương ấy. Nhưng dù tấm gương có được dán lại một cách hoàn chỉnh nhất, tỉ mỉ nhất, nó vĩnh viễn là một tấm gương chằng chịt vết nứt. Cũng giống như mối quan hệ vỡ nát mà tôi đang cố hàn gắn, vĩnh viễn sẽ không thể trở lại như lúc đầu. Kể cả bây giờ chính cô ấy cũng muốn hàn gắn, thì mọi chuyện vẫn sẽ như vậy mà thôi.
***
Đến lúc này Huyền không còn giả vờ được nữa, qua hai giây liền chạy vào phòng, vội vàng hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Đức đứng dậy, phủi phủi bụi bẩn không tồn tại trên ống quần, vẻ mặt hoang mang, giọng đầy kinh ngạc:
- Tao... Tao cũng không biết! Tự dưng Vy nó hét lên... Vy, mày có sao không?
Cậu ta khi nói đến câu cuối còn cố tình sấn lại gần Vy, mặt đầy lo lắng. Huyền trong vô thức kéo Vy nhích lại gần mình, tránh khỏi bàn tay đang đưa ra của Đức. Cậu ta nắm hụt cũng không tức giận chút nào, chỉ rút tay về rồi quan tâm nói:
- Mày ở lại với Vy đi, chắc là dạo này nó ôn đội tuyển nhiều quá nên bị stress[1] đấy. Vy ạ, đừng căng thẳng quá. Ban nãy tao trêu mày thôi, chứ tao biết thừa mày có thích thằng Khánh đâu mà. Xin lỗi nhá! Thôi, nhà tao có việc phải về sớm, bai bai hai bạn nhé!
Huyền chỉ gật đầu, Vy không nói gì, vẫn còn đang hít thở như thể bị thiếu oxi. Đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-niu-lay-tay-toi/277175/chuong-6.html