Cái gọi là yên tĩnh một mình của Dục Minh không biết được bao lâu, thì anh lại vùi thân vào quán rượu, không uống đến khi bất tỉnh thì cũng về nhà mới cơ thể tắm đầy mùi rượu.
Người chịu trận cũng chỉ là Khải Bình và Hạ Nhiên.
Hai người cứ phải thay phiên nhau lôi xác Dục Minh về nhà.
Cuối cùng Thiên Manh cũng tự mình tìm đến Dục Minh.
Dù biết giữa cô và Dục Minh chẳng còn gì để giải quyết cả, nhưng cô cũng không phải người ngoài cuộc trong chuyện này, thậm chí cô chính là mấu chốt để khiến cho mọi chuyện trở nên như vậy.
Thiên Manh muốn nói chuyên với Dục Minh, không biết có thể thay đổi được gì, nhưng cô chỉ mong anh đừng tự dày vò bán thân mình như vậy...
Nhìn thấy Thiên Manh đứng trước cửa nhà Dục Minh như đang nằm mơ vậy, anh vừa vui và buồn, chẳng biết nên biểu hiện thế nào cho đúng.
"Em có thể nói chuyện với anh không?"
Thiên Manh đối diện với ánh mắt thất thần của Dục Minh, có chút tự trách và thương xót.
Đáp lại lời Thiên Manh là cái im lặng và nhường cửa cho cô bước vào nhà.
Dục Minh ngồi xuống ghế nhưng vẫn không nhìn thẳng Thiên Manh. Rồi ánh mắt anh nhìn sang bàn tay vẫn còn còn băng bó của Thiên Manh, trong lòng cảm thấy hổ thẹn vì làm cô bị thương.
"Xin lỗi anh, Dục Minh, vì đã làm cho mọi chuyện trở nên như thế này."
Thiên Manh sau một hồi ngập ngừng cũng bắt đầu cho cuộc hội thoại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3736338/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.