Rất nhanh chiếc xe được Tiêu Sở Uy lái đến bệnh viện, không để Thiên Manh phải trực tiếp bước xuống xe, anh đã đi đến bế cô trên tay, đi thẳng đến phòng cấp cứu. Vẻ mặt anh vô cùng lo lắng, hàng chân hàng cứ như luôn mặc định mà nhau lại, anh ôm lấy cô vào lòng, ánh mắt nhìn theo từng đường kim mũi chỉ trên tay Thiên Manh.
Các vết khâu kết thúc anh cúi người xuống nhìn cô hỏi:
"Có đau lắm không?"
"Tạm thời chưa cảm giác gì đâu, nhưng sẽ ê buốt một chút khi hết thuốc, chú ý không để thấm nước, hay hoạt động ngay vùng bị thương, mỗi ngày đều đến đây xử lý lại vết thương, sau đó không có gì đáng ngại cả."
Bác sĩ thấy anh lo lắng cũng nở nụ cười an ủi. Nhưng anh căn bản không thèm nhìn và để tâm lấy lời bà nói, anh chỉ nhìn vào ánh mắt của Thiên Manh, đến khi cô lắc đầu xác nhận không đau, anh mới nhẹ nhõm đứng lên rồi ôm lấy cô.
"Cậu cũng nên xử lý vết thương rồi."
Vị bác sĩ kia nói xong thì quay sang nhìn y tá để cô đến xử lý vết thương trên mặt cho anh.
"Không cần thiết, tôi không sao."
Nói xong anh định cúi xuống bế Thiên Manh lên, Thiên Manh nắm lấy tay anh.
"Xử lý vết thương."
Mắt cô nhìn vào những vết trầy trên mặt, đôi mắt long lanh, mong cầu anh đồng ý.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Thiên Manh, anh cũng chịu nghe lời. Vết thương trên mặt anh không nhiều chỉ ở khoé môi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3736336/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.