Vừa ngồi vào bàn Thiên Manh đã nhận thấy được sắc mặt của Tiêu Sở Uy, cô cười nhẹ hỏi thăm anh:
"Có chuyện gì sao?"
Tiêu Sở Uy đặt điện thoại xuống anh nhìn vào khuôn mặt rạng ngời phía trước, rồi lên tiếng:
"Không có gì, ăn thôi."
Tiêu Sở Uy cũng không hiểu được, tại sao anh lại không nói cho Thiên Manh, anh lo sợ điều gì?
"Vâng." Thiên Manh vẫn mỉm cười rồi bắt đầu bữa sáng.
Tiêu Sở Uy vẫn nhìn Thiên Manh, đắn đo hồi lâu anh lại cất giọng:
"Dự án em làm rất tốt, có muốn anh thưởng gì không?"
Thiên Manh nghe thấy liền cảm thấy hạnh phúc ngập tràn, cô không vui vì anh nhắc đến phần thưởng, cô vui vì được anh khen, thế là cô lại nở nụ cười thật tươi mà trả lời anh:
"Phần thưởng gì cũng được sao?"
Tiêu Sở Uy khẽ cười rồi gật đầu trả lời cô:
"Ừm, bất cứ thứ gì." anh gần đây phát hiện ra cô rất hay bắt chước anh để trả treo anh.
"Anh."
Thiên Manh nhanh miệng đáp lại, cũng không quên tinh nghịch nhìn anh cười. Thiên Manh chính là muốn dùng cách của anh để chọc anh.
Tiêu Sở Uy bật cười thành tiếng rồi đưa ánh mắt trìu mến nhìn Thiên Manh nói:
"Anh chẳng phải đã là của em rồi sao, đâu thể dùng làm phần thưởng được nữa. Thử nghĩ thứ khác xem." •
Thiên Manh nghe vậy thì chỉ biết ngại ngùng mỉm cười vì không phản biện được gì cả, cô cũng tỏ vẻ suy nghĩ, nhưng với cô có anh là quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3736335/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.