Thiên Manh ngủ thêm đến tận đầu giờ chiều, cô thức dậy đã thấy bản thân nằm gọn trên giường trong phòng ngủ, cô bước xuống giường, sau đó đi vào phòng quần áo, không biết từ khi nào quần áo và mọi thứ cô cần đều được bày trí ngăn nắp trong căn phòng, cứ như cô đã hiện diện ở đây rất lâu rồi, đủ kiểu dáng theo những màu sắc vô cùng tinh tế, đặc biệt là theo gam màu cô yêu thích, ngay cả mỹ phẩm phụ kiện đều như được phù phép mà xuất hiện, cô hơi cau mày, vẻ mặt không mấy hài lòng, cô đã nghĩ là anh sẽ cho người sang Hạ Uyển giúp cô đem sang.
Bước ra khỏi phòng Thiên Manh muốn tìm Tiêu Sở Uy, nhưng đến khi cô đi đến phòng sách mới tìm thấy anh.
Tiêu Sở Uy đang ngồi trên bàn làm việc, vẻ mặt vô cùng chăm chú, anh lại quay về dáng vẻ cao ngạo và lãnh đạm như cô thường thấy khi ở giảng đường, cô bước đến gần, anh cũng vì tiếng bước chân mà nhìn ra.
"Dậy rồi."
Nụ cười như chỉ dành cho cô lại xuất hiện, anh cũng tháo mắt kính gác lại công việc đang dang dở.
"Quần áo và những thứ trong phòng... à..?"
Thiên Manh chầm chậm nhấc chân đến chỗ anh gần hơn, vẻ mặt có chút không vui hỏi anh.
Tiêu Sở Uy kéo tay cô để cô ngồi lên đùi anh, anh nghiêng đầu tay ôm lấy eo cô nói:
"Điều là những thứ em cần."
"Có phải hơi nhiều không?".
Mắt cô nhìn anh, giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng không giấu được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3736066/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.