Ngay khi Khải Bình rời đi, Tiêu Sở Uy lấy chiếc điều khiền, anh bấm mở màn cửa ra, đem đôi mắt đầy yêu thương nhìn ra cửa, Thiên Manh đang ngồi trên chiếc ghế dài phía dưới cây bạch quả. Nơi này làm cô liên tưởng đến khuôn viên phía sau trường, vẻ mặt trong trẻo của cô hòa vàng làn gió, tóc cứ vậy mà nhanh chóng bị rối lên, tuỳ ý rơi rớt một ít trước mặt, trồng rất đẹp.
Tiêu Sở Uy kéo cửa kính bước ra đi về phía cô.
"Không lạnh sao?"
Thiên Manh bất ngờ nhìn về lối đi anh vừa bước ra.
"Một chút."
Cô tựa đầu vào anh mắt nhắm lại tận hưởng cái ấm đến từ cơ thể anh.
"Vào trong thôi."
Tiêu Sở Uy nắm lấy tay rồi dắt cô đi vào căn phòng kính. Anh khép cửa lại, Thiên Manh nhìn theo.
"Thì ra là có thể nhìn thấy cả khu vườn từ đây."
Thiên Manh nhìn ra hướng cây bạch quả, cô vui vẻ nói.
"Chỉ bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, ở ngoài không thấy được."
Anh giải thích thêm với cô.
"Vị trí căn phòng này đúng là không tệ, mang đến một cảm giác bình yên, khiến bản thân thật thư thái."
Cô nói rồi ngồi xuống sô pha hơi tuy ý, chiếc áo sơ mi vốn không che chắn được nhiều, vô tình kéo cao hơn tận đùi cô.
Ánh mắt Tiêu Sở rớt trên đôi chân cô, mắt anh hơi tối lại, yết hầu cứ vậy bắt đầu nhấp nhô di chuyển, anh rời mắt khỏi chân cô rồi trực tiếp đi đến kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-lac-duong-ma-den-ben-anh/3736065/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.