🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau khi hoàn tất việc cài đặt phần mềm giám sát trên điện thoại của Dương, Lãnh Bảo Châu ngồi lặng lẽ trong thư phòng. Ánh sáng từ màn hình máy tính phản chiếu lên gương mặt cô, toát lên vẻ điềm tĩnh nhưng không giấu được nét trầm tư sâu thẳm.

Cầm điện thoại lên, cô bấm gọi. Tiếng chuông vang lên chưa đầy hai hồi đã được tiếp nhận. Giọng nói nhẹ nhàng nhưng chuyên nghiệp của thư ký Hạ nhanh chóng cất lên.

“Lãnh tổng, cô có chỉ thị gì ạ?”

Bảo Châu cất giọng chậm rãi, từng chữ như dứt ra khỏi sự cân nhắc kỹ lưỡng:

“Tôi cần cô sắp xếp lại nơi ở cho Dương. Ký túc xá hay khách sạn công ty đều không phù hợp. Từ nay, anh ấy sẽ chuyển đến biệt thự riêng của tôi. Chuẩn bị mail thông báo cho anh ấy biết điều này.”

Thư ký Hạ thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ điềm tĩnh, đáp lời:

“Vâng, Lãnh tổng. Tôi sẽ sắp xếp ngay.”

Bảo Châu tựa lưng vào ghế, ánh mắt sắc bén nhìn xa xăm, tiếp tục:

“Còn một việc nữa. Sắp xếp cho anh ấy một vị trí thực tập trong phòng Quản lý và Thiết kế Dự án. Hãy để anh ấy tham gia vào dự án phần mềm theo dõi sức khỏe – dự án hợp tác trọng điểm với bệnh viện Neova. Tổ dự án phải gồm những nhân sự xuất sắc nhất. Tôi muốn Dương có môi trường làm việc tốt nhất để phát huy khả năng”

Thư ký Hạ ghi chép nhanh trên sổ tay, giọng nói đều đặn nhưng xen chút tò mò:

“Dạ, thưa Lãnh tổng. Dự án này hiện đang được tập trung nguồn lực cao nhất của tập đoàn. Tôi sẽ bố trí để Dương tham gia vào nhóm cốt lõi. Liệu ngài có muốn tôi đích thân hướng dẫn thêm cho anh ấy không?”

Bảo Châu khẽ nhướng mày, đáp gọn:

“Không cần. Cứ để anh ấy tự hòa nhập, nhưng phải luôn có người hỗ trợ nếu cần thiết. Một người mới sẽ cần thời gian, nhưng tôi muốn đảm bảo rằng anh ấy không bị chậm lại.”

Thư ký Hạ ngập ngừng một chút, sau đó hỏi với vẻ thăm dò:



“Thưa Lãnh tổng, tôi có cần thông báo với phòng Nhân sự để ghi chú thêm về quyền lợi hay hỗ trợ riêng cho anh ấy không? Nếu anh ấy ở biệt thự của cô, tôi e rằng...

Bảo Châu ngắt lời, giọng nói trở nên sắc lạnh hơn:

“Hạ, tôi không muốn chuyện này trở thành chủ đề bàn tán trong công ty. Chỉ cần cô làm đúng như tôi nói. Mọi việc còn lại tôi tự xử lý. Bảo anh ấy ngày đầu tiên đi làm, trước khi xuống phòng nhận việc thì đến phòng của tôi trình báo trước.”

Hạ im lặng vài giây, rồi đáp nhanh:

“Rõ, thưa Lãnh tổng. Tôi sẽ gửi báo cáo chi tiết cho cô trước 9 giờ sáng mai.”

"Ùm."

Cúp máy, Lãnh Bảo Châu thở dài, tự ngả lưng vào ghế. Ánh mắt cô thoáng hiện sự nhẹ nhõm. Mọi quyết định đều có mục đích, và với cô, từng bước kéo Dương vào quỹ đạo của mình là điều cần thiết – một nước cờ không thể sai sót.

Gần sáng, sau khi hoàn tất công việc, Bảo Châu khẽ khàng trở về phòng. Ánh trăng mờ nhạt len qua rèm cửa, soi rọi gương mặt anh đang say ngủ. Từng đường nét của anh dường như được ánh sáng tạo thành, khiến lòng cô thoáng xao động. Cô bước đến, nhẹ nhàng leo lên giường, kéo anh vào lòng. Dáng ngủ của anh khiến cô không kìm được mà khẽ cười. Hơi thở đều đặn của anh như một bản nhạc êm đềm xoa dịu mọi căng thẳng trong cô.

Lần đầu tiên sau nhiều năm, Bảo Châu không cần thuốc an thần mà vẫn chìm vào giấc ngủ sâu, trọn vẹn trong vòng tay của chính mình.

Ánh nắng sớm mai len qua rèm cửa, chiếu lên đôi mắt khép hờ của Dương. Anh khẽ cau mày, nheo mắt lại. Hình ảnh căn phòng xa lạ và hương thơm thoang thoảng làm anh hoang mang. "Mình đang ở đâu?" anh tự hỏi. Ký ức đêm qua bỗng chốc ùa về như một dòng nước lũ: cô bế anh, đút cháo cho anh, chăm sóc anh một cách dịu dàng đến mức trái tim anh không ngừng run rẩy.

Dương từ từ tỉnh táo lại. Anh giật mình khi nhận ra bản thân đang nằm trong vòng tay của Bảo Châu. Gương mặt quen thuộc ấy giờ đây ở ngay trước mắt, gần đến mức anh có thể cảm nhận từng nhịp thở của cô. Không kìm được, anh vươn tay ôm lấy eo cô, khẽ siết chặt, như muốn khảm cô vào lòng mình.

Thật ra, Bảo Châu đã thức từ lâu. Cô giả vờ nhắm mắt, lặng lẽ cảm nhận vòng tay của anh. Cô không ngờ anh lại dịu dàng đến thế, không trách móc, không giận dữ. Chỉ có sự nhớ nhung được thể hiện qua từng cử chỉ của anh.

Nhưng rồi cô chợt cảm nhận được mảng áo ướt. Tiếng nấc nhẹ nhàng vang lên, dù anh cố gắng kìm nén. Dương đang khóc. Những giọt nước mắt ấy khiến trái tim cô thắt lại.



Không kìm được, Bảo Châu mở mắt, nhẹ nhàng ôm lấy anh, vỗ về như dỗ dành một đứa trẻ:

"Bé ngoan, sao lại khóc? Xin lỗi mà, em sai rồi. Đừng khóc nữa, có được không, bảo bối?"

Nghe giọng nói dịu dàng của cô, mọi cảm xúc mà Dương kìm nén bấy lâu như vỡ òa. Anh khóc to hơn, từng giọt nước mắt chất chứa bao nhiêu uất ức, tủi thân, và nhớ nhung cô suốt những năm qua.

Bảo Châu chỉ biết kiên nhẫn ôm anh, chờ anh khóc xong mới đưa cốc nước:

"Uống nước đi, ngoan nào."

Dương cầm lấy cốc nước, uống một hơi, rồi lí nhí:

"Đói."

Cô bật cười, vuốt nhẹ mái tóc anh:

"Được rồi, để em gọi người chuẩn bị bữa sáng."

Dương ngẩng đầu lên, như nhớ ra điều gì, bối rối hỏi:

"Công ty sắp xếp chỗ ở cho anh ở ký túc xá nào?"

Cô nheo mắt, đáp lời:

"Không ký túc xá nào cả. Anh sẽ ở biệt thự này, với em."

Nghe thế, Dương không biết nói gì thêm, chỉ cúi đầu, đỏ mặt. Trong lòng anh rối bời với hàng tá câu hỏi, nhưng tất cả đều bị gạt sang một bên bởi cảm giác yên bình khi có cô ở bên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.