🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khi chắc chắn rằng anh đã chìm sâu vào giấc ngủ, từng nhịp thở của anh đều đặn và trầm lắng, Bảo Châu khẽ nhấc chân khỏi giường. Từng bước đi của cô nhẹ tựa cánh hạc, đôi chân trần lướt trên sàn nhà mát lạnh mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Cánh cửa phòng khép lại sau lưng, để lại một không gian im lặng tuyệt đối, nơi ánh trăng lặng lẽ xuyên qua rèm cửa, đổ bóng dài lên gương mặt anh.

Dọc hành lang, ánh đèn vàng nhạt soi rõ từng chi tiết trang trí tinh xảo trên những bức tranh treo tường. Cô tiến về phía phòng sách – nơi duy nhất trong căn biệt thự mà cô cho phép mình được sống thật với những suy nghĩ phức tap.

Khi bước vào, căn phòng toát lên vẻ uy nghiêm và trật tự đến kỳ lạ. Chiếc bàn gỗ óc chó bóng loáng phản chiếu ánh sáng từ chiếc đèn bàn, những kệ sách đồ sộ đứng im lìm như đang canh giữ từng bí mật sâu kín. Cô đổ một tách trà nhài từ chiếc bình sứ tinh xảo, hơi nước bốc lên mang theo hương thơm thanh nhã tràn ngập không gian.

Chưa kịp tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh ấy, cánh cửa khẽ mở. Quản gia Lưu xuất hiện, gương mặt quen thuộc của ông vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày, nhưng đôi mắt không giấu được sự tò mò. Trên tay ông là một tập tài liệu dày, được buộc chặt bằng sợi dây lụa đen.

“Thưa cô, đây là hồ sơ thư ký Hạ vừa chuyển đến,” ông nói, đặt tập tài liệu lên bàn trước mặt cô.

“Đây là toàn bộ thông tin về anh ấy?” Cô hỏi, giọng nói bình thản nhưng ánh mắt sắc như lưỡi dao lướt qua tập tài liệu.

“Vâng, thưa cô. Mọi chi tiết được ghi lại rất cẩn thận, từ công việc, các mối quan hệ cá nhân, đến cả những thói quen hàng ngày.”

Cô mở tập tài liệu, đôi mắt lướt nhanh qua từng trang. Những dòng chữ gọn gàng, những bức ảnh chụp từ xa, mọi thứ đều hoàn hảo và không hề bỏ sót chi tiết nào.

“Anh ấy dị ứng với ngò và phấn hoa, đúng không?” cô khẽ hỏi, như tự nói với

chính mình.



“Đúng vậy, thưa cô,” quản gia Lưu gật đầu. “Tôi sẽ dặn nhà bếp chuẩn bị bữa sáng mai thật chu đáo, tránh hoàn toàn những nguyên liệu đó.”

Cô ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén dừng lại trên khuôn mặt ông. “Không chỉ là bữa sáng. Từ giờ trở đi, mọi thứ liên quan đến anh ấy phải tuyệt đối hoàn hảo. Tôi không muốn bất kỳ sơ suất nào xảy ra, dù là nhỏ nhất. Còn nữa.”

“Cô dặn dò gì thêm, tôi sẽ ghi nhớ,” ông cúi đầu cung kính.

“Nếu anh ấy có hỏi về nơi này hoặc về tôi, bác cứ trả lời thành thật trong giới hạn cho phép. Nhưng đừng nói những điều không nên nói. Bác hiểu ý tôi chứ?”

Quản gia Lưu hơi nhíu mày nhưng vẫn gật đầu chắc nịch. “Tôi hiểu. Nhưng nếu cậu ấy đặt những câu hỏi quá cụ thể thì sao, thưa cô?”

“Trong trường hợp đó, bác có thể trả lời rằng tôi là người đã cứu anh ấy, và đây là nơi anh ấy an toàn nhất. Đừng đi sâu hơn.”

Ông gật đầu, ánh mắt lộ vẻ trầm ngâm. “Còn về việc cậu ấy muốn ra ngoài?”

“Không được phép” Giọng cô trở nên cứng rắn, như lời tuyên án không thể bác bỏ. “Tôi không muốn bất kỳ nguy cơ nào xảy ra với anh ấy khi chúng ta còn chưa kiểm soát hoàn toàn tình hình.

Quản gia Lưu im lặng một lát, rồi nhẹ nhàng nói: “Rõ, thưa cô. Tôi sẽ sắp xếp theo ý cô.”

Khi ông rời khỏi, cô bật màn hình ẩn trong bàn làm việc. Trên màn hình hiện lên gương mặt của đội trưởng nhóm an ninh, người luôn sẵn sàng nhận lệnh bất cứ lúc nào.



“Lãnh tổng, cô cần chỉ thị gì?” Giọng anh ta vang lên, trầm thấp nhưng đầy tôn trọng.

“Bảo vệ Mộ Dịch Dương 24/7, cả trong và ngoài biệt thự. Tôi không muốn bất kỳ sự cố nào xảy ra. Nếu có dấu hiệu nguy hiểm, hành động ngay. Nhưng đừng để anh ấy nhận ra.

“Rõ, thưa cô.”

Cô gõ nhẹ lên bàn, ánh mắt lạnh băng nhìn chăm chăm vào màn hình. “Còn nữa, cài người trong bệnh viện nơi anh ấy từng nằm điều trị. Tôi cần biết mọi thông tin về tình trạng sức khỏe và những người đã tiếp xúc với anh ấy trước khi anh ấy tới đây.”

“Chúng tôi sẽ triển khai ngay sáng mai.”

“Tốt. Báo cáo mọi việc trực tiếp cho tôi.”

Sau khi ngắt kết nối, cô cầm lấy chiếc điện thoại của anh, lặng lẽ cài đặt hệ thống bảo mật riêng. Đây không chỉ là một thiết bị theo dõi mà còn là cách cô đảm bảo anh luôn trong tầm kiểm soát. Đây là chương trình do chính tay cô viết ra, với những lớp mã hóa phức tạp. Dù Dịch Dương có là kỹ sư công nghệ thông tin hay lập trình viên xuất sắc, việc phát hiện ra hệ thống này là điều gần như không thể.

Đặt lại điện thoại vào vị trí cũ, cô nhìn chằm chằm vào chiếc tách trà đã nguội lạnh. Trong không gian tĩnh lặng, lòng cô trào dâng những cảm xúc mâu thuẫn - vừa là sự chiếm hữu mãnh liệt, vừa là nỗi lo sợ mất đi thứ quan trọng nhất.

-

Cô khẽ mỉm cười, đặt lại điện thoại vào chỗ cũ. Ánh mắt của cô ánh lên sự quyết đoán, như thể mọi chuyện đều đã nằm trong sự kiểm soát của mình. Lặng lẽ nhâm nhi tách trà đã nguội, cô rơi vào dòng suy nghĩ miên man, rơi vào khoảng không tĩnh lặng, trong đầu cô lúc này là sự chiếm hữu, và nỗi nhớ nhung nhưng cũng là sự lo lắng lạ thường vì cô không biết phải làm sao đổi mặt với anh, cô không muốn anh tủi thân cũng không muốn làm anh sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.