Sau buổi trao học bổng, không khí trong hội trường dần lắng xuống. Những học giả nhận học bổng vui vẻ trao đổi với nhau, còn Dịch Dương thì đứng yên ở góc khuất. Ánh mắt anh vẫn dõi theo hình bóng Bảo Châu, người giờ đây đang trò chuyện cùng hiệu trưởng và những lãnh đạo cấp cao. Anh muốn bước đến kéo cô ra, đối diện trực tiếp với cô, nói tất cả những điều anh đã kìm nén suốt bao năm. Nhưng mỗi lần anh chuẩn bị bước lên, hình ảnh cô cười nói cùng những nhân vật quan trọng lại khiến anh do dự.
Hiệu trưởng nhìn Bảo Châu, giọng điệu kính cẩn: "Lãnh tổng, chúng tôi thật sự cảm kích sự hỗ trợ của cô dành cho quỹ học bổng này. Không biết kế hoạch phát triển trong năm tới của quỹ sẽ như thế nào?
Bảo Châu khẽ gật đầu, đáp lại bằng chất giọng điềm tĩnh nhưng đầy quyền lực: "Ưu tiên hàng đầu vẫn là tìm kiếm những tài năng thực sự. Tôi hy vọng nhà trường tiếp tục hợp tác chặt chẽ để những học sinh xứng đáng nhất được nhận hỗ trợ."
Trợ lý Hạ bước đến, khẽ nói vào tai cô: "Lãnh tổng, mọi thứ đã sẵn sàng. Chúng ta cần rời đi ngay."
Cô khẽ gật đầu rồi quay lại nói với hiệu trưởng: "Nếu không còn gì nữa, tôi xin phép."
Dịch Dương đứng từ xa, trái tim anh đập mạnh, như thể đấu tranh giữa lý trí và cảm xúc. Anh siết chặt bàn tay, rồi thở dài buông lỏng. "Thôi vậy. Có lẽ mình chỉ nên đứng từ xa nhìn cô ấy mà thôi."
Anh quay bước, nhưng vừa lúc đó, một bóng người nhanh chóng tiếp cận từ phía sau. Trước khi anh kịp nhận ra, một chiếc bao tải trùm lên đầu anh, mọi thứ tối sầm lại. Tiếng hét ngắn ngủi còn chưa kịp phát ra trọn vẹn của anh bị nghẹn lại bởi cú đánh làm anh lịm đi.
Trong xe của Bảo Châu, tại bãi đỗ xe:
Bảo Châu bước nhanh ra khỏi hội trường sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình. Cô nhận được tin từ trợ lý Hạ rằng có chuyện khẩn cấp xảy ra. Khi đến nơi, cô nhìn thấy Dịch Dương đang nằm bất động trên ghế dài, bị bịt mắt và trói tay lại. Vệ sĩ đứng nghiêm, nhìn cô với vẻ mặt đầy tự hào vì "hoàn thành nhiệm vụ".
"Chuyện này là sao?" Giọng cô lạnh lùng vang lên, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu tất cả.
"Thưa lãnh tổng, anh Mộ dường như muốn rời đi trước khi chúng ta kịp hành động. Để tránh việc anh Mộ lẩn mất, chúng tôi buộc phải dùng biện pháp mạnh."
"Biện pháp mạnh?" Cô nhíu mày, giọng đanh lại. "Các người có biết mình đang làm gì không? Anh ấy mà có vấn đề gì thì hai người chuẩn bị tinh thần dần đi là vừa."
Vệ sĩ cúi đầu, không dám nói thêm. Sau một hồi cơn giận dâng trào, Bảo Châu chợt dịu lại khi ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Dịch Dương. Anh vẫn còn mê man, nhưng dáng vẻ quen thuộc khiến trái tim cô đập loạn.
"Thôi được rồi," cô thở dài. "Đưa anh ấy lên xe, rời khỏi đây ngay lập tức, về nhà chính. Lần sau, nếu còn tái phạm, các người biết hậu quả rồi đấy."
Tại biệt thự:
Xe dừng lại trước cổng lớn của căn biệt thự xa hoa, rộng lớn. Dịch Dương vẫn đang ngủ mê man. Khi được vệ sĩ bế vào nhà, quản gia Lưu cùng các nhân viên trong biệt thự đều tập trung lại, ánh mắt đầy kinh ngạc.
"Cô chủ.." Quản gia Lưu dè dặt lên tiếng. "Đây là... không biết đây là gia chủ của gia tộc nào?"
Bảo Châu không trả lời ngay, chỉ khẽ liếc nhìn Dịch Dương rồi nói: "Đưa anh ấy lên phòng của tôi. Ông chuẩn bị đồ ngủ cho nam và thay đồ giúp anh ấy."
"Cô chủ muốn tự thay không?" Một nữ hầu trẻ tuổi hỏi khẽ, giọng pha chút tò mò.
Bảo Châu giọng điệu có chút tức giận, trừng mắt nhìn cô ta. "Nói linh tinh gì đó! Đừng có nhiều lời, mau làm theo lệnh."
Quản gia Lưu cười nhẹ, như hiểu điều gì đó nhưng không nói. Ông cẩn thận đỡ Dịch Dương lên phòng, để anh nằm ngay ngắn trên chiếc giường lớn trong không gian riêng tư của Bảo Châu.
Dịch Dương tỉnh dậy:
Khi Dịch Dương tỉnh dậy, mùi hương thoang thoảng của gỗ đàn hương xen lẫn chút gì đó tinh tế từ nến thơm khiến anh cảm thấy lạ lẫm. Anh mở mắt, ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn chùm pha lê phản chiếu trong căn phòng rộng lớn xa hoa. Những bức tranh sơn dầu treo trên tường, từng chi tiết nội thất đều toát lên sự đắt đỏ, tinh tế.
"Đây... đây là đâu?" Anh lẩm bẩm, cố gắng ngồi dậy nhưng đầu vẫn còn hơi choáng váng.
Bảo Châu từ từ bước vào, trên tay cầm khay cháo hải sản bốc khói. "Anh tỉnh rồi à?" Cô ngồi xuống mép giường, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn giữ chút lạnh lùng quen thuộc. "Có đói không?"
Dịch Dương gật đầu, rồi bỗng nhiên hỏi: "Tôi... tại sao anh lại ở đây? Đây là đâu?"
"Phòng của em," cô trả lời ngắn gọn, đặt khay cháo xuống bàn nhỏ. "Anh ngất xỉu, em đưa anh về đây nghỉ ngơi."
Anh nhìn quanh, rồi lại nhìn xuống người mình. Bộ đồ ngủ mềm mại, vừa vặn khiến anh ngập ngừng hỏi: "Ai thay đồ cho anh vậy?"
Cô khựng lại một chút, rồi thản nhiên đáp: "Quản gia Lưu. Em bảo ông ấy làm."
Ánh mắt Dịch Dương chợt loé lên sự hoài nghi. "Vậy... điện thoại của anh đâu?"
Bảo Châu khẽ cười, đặt tay lên vai anh như trấn an. "Em đang sạc giúp anh. Sáng mai ngủ dậy sẽ thấy lại nó."
Dịch Dương im lặng, không nói thêm gì nữa. Anh nhìn cô, ánh mắt như muốn hỏi thêm nhưng lại thôi. Cuối cùng anh thở dài, lùi người tựa vào gối, định nói thêm gì đó nhưng lại thôi.
Cô nhướng mày, đặt tay lên trán anh để kiểm tra nhiệt độ. "Em biết anh vẫn đang hoang mang nhưng mà đừng sợ có em đây, nghỉ ngơi trước đi, anh vẫn còn mệt."
Trước khi rời khỏi, cô nhẹ nhàng xoa đầu anh, nụ cười thoáng trên môi. "Ngủ đi, sáng mai tỉnh dậy em sẽ giải thích rõ hơn với anh, ngoan, ngủ dậy rồi anh muốn hỏi gì cũng được."
Như bị thôi miên bởi giọng nói của cô, Dịch Dương vừa nằm xuống đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, tác dụng của thuốc mê vẫn còn khiến anh không nhận ra mình ngủ quên tự lúc nào. Bảo Châu nhìn anh thêm vài giây, ánh mắt phức tạp nhưng không nói gì, rồi lặng lẽ bước ra ngoài, đóng cửa lại thật khẽ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]