Dương cúi đầu, đỏ mặt như trái cà chín. Trong lòng anh rối bời với hàng tá câu hỏi, nhưng cảm giác yên bình khi có cô bên cạnh khiến mọi thứ bị gạt sang một bên. Câu nói của cô, "Anh sẽ ở biệt thự này, với em" cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, như một điệp khúc ngọt ngào pha chút áp lực. Anh mím môi, cố gắng điều chỉnh nhịp thở. Đầu óc anh thơ thẩn, bước chân vô thức đưa anh đi về phía nhà vệ sinh.
Đang bước chầm chậm, Dương bất chợt dừng lại. Anh ngập ngừng, bàn tay hơi run rẩy siết chặt lấy mép áo. Lấy hết can đảm, anh cất tiếng, giọng khẽ khàng nhưng không kém phần nghiêm túc:
"Có thể... cho anh suy nghĩ lại không? Chuyện ở cùng với em."
Bảo Châu, đang ngồi trên giường, nụ cười dịu dàng vẫn còn đọng trên môi từ nét mặt ngại ngùng của anh lúc nãy, bỗng khựng lại. Một chút đanh lại thoáng qua trong ánh mắt, nhưng rất nhanh, cô lấy lại vẻ trầm ổn. Cô nhìn anh, đôi mắt sâu thẳm như muốn dò xét tận cùng tâm tư. Sau một lát trầm ngâm, cô dịu dàng đáp:
"Được, không vội. Em chờ anh."
Dương hơi cúi đầu, như muốn che giấu nét mặt khó xử. Anh bước nhanh về phía nhà vệ sinh, từng bước như đeo chì vì cảm giác ngột ngạt vừa gây ra. Đứng trước gương, anh nhìn chằm chằm vào hình bóng mình phản chiếu. Từng giọt nước từ bồn rửa nhỏ xuống đều đều, càng khiến không gian yên ắng đến mức anh nghe rõ từng nhịp đập thình thịch trong lồng ngực.
Vô thức, anh đặt tay lên ngực, như để trấn an chính mình. "Mình làm đúng không?" anh tự nhủ. Quyết định lấy hết can đảm để tạm từ chối cô không hề dễ dàng. Anh nhớ cô, khao khát cảm giác an toàn khi có cô ở bên, nhưng sự thay đổi đột ngột về địa vị và quyền lực giữa hai người khiến anh không thể dễ dàng thích nghi.
Anh xả nước, chuẩn bị ngâm mình trong bồn tắm để đầu óc tỉnh táo, hy vọng suy nghĩ thông suốt hơn. Tiếng nước róc rách hòa cùng hơi ấm lan tỏa dần khắp cơ thể khiến anh tạm quên đi những rối ren trong lòng. Biệt thự xa hoa hiện rõ qua từng chi tiết – từ vòi nước mạ vàng đến bức tường lát đá cẩm thạch – khiến anh không khỏi cảm thán: "Cô ấy thật sự đang sống trong một thế giới khác biệt."
Sau khi ngâm mình thư giãn, Dương quấn khăn tắm, bước ra ngoài. Nhưng lục tìm mãi, anh vẫn không thấy đồ để thay. Trong lòng đấu tranh nội tâm, anh bối rối:
"Có nên gọi cô ấy không? Nhưng như thế ngại chết mất.
Cuối cùng, không còn lựa chọn nào khác, anh đành mặc tạm chiếc áo choàng tắm, chậm rãi mở cửa bước ra ngoài. Bảo Châu vẫn đang ngồi trên giường, dáng vẻ trầm ngâm như chìm trong suy nghĩ. Nhưng khi thấy anh xuất hiện, ánh mắt cô lập tức sáng lên, nụ cười thoáng nở trên môi.
Dương cất tiếng, phá tan không khí ngượng ngập:
"Anh... không tìm thấy đồ để thay nên... mới khoác tạm cái áo choàng tắm"
Câu nói vừa dứt, cả hai người đều ngượng ngùng. Dương cúi đầu tránh ánh nhìn của cô, còn Bảo Châu lại bất giác quay đi, tay khẽ đưa lên che miệng, giấu đi nụ cười. Nhưng rất nhanh, cô đứng dậy, giọng dịu dàng nhưng hơi gấp gáp:
"Em đi lấy cho anh một bộ quần áo mới. Chút nữa sẽ có quản gia mang đến cho anh."
Nói rồi, cô vội vàng bước ra ngoài, hai má ửng đỏ. Trái tim cô dường như đang nhảy loạn nhịp. "Thật là... sắc đẹp nam nhân đúng là họa mà" cô thầm nghĩ, tay không tự chủ được đặt lên ngực để trấn an.
Cô xuống tầng, bắt gặp quản gia Lưu đang chuẩn bị bữa sáng. Không chần chừ, cô lên tiếng:
"Quần áo tôi dặn bác chuẩn bị đã có chưa? Mang lên phòng cho anh ấy ngay, hỏi xem anh ấy có cần gì thêm không. Sau đó dẫn anh ấy xuống ăn sáng cùng tôi."
Quản gia Lưu mỉm cười đáp: "Vâng, thưa cô." Ông nhanh chóng cầm khay quần áo đi lên tầng.
Trước cửa phòng, ông gõ vài tiếng nhẹ nhàng. Khi không thấy phản hồi, ông quyết định bước vào, khay quần áo trên tay. Dương, đang ngồi trên giường, giật mình khi thấy quản gia bước vào. Theo phản xạ, anh kéo chăn đắp lên người, nhưng khi nhận ra đó là quản gia Lưu, anh ngại ngùng buông tay.
Quản gia Lưu mỉm cười, cất giọng điềm đạm:
"Cô chủ dặn tôi mang quần áo đến cho cậu, Mộ thiếu. Đây là đồ mới, dựa trên kích cỡ quần áo cũ của cậu mà chuẩn bị. Nếu Mộ thiếu cần gì thêm, cứ tự nhiên nói với tôi."
Dương nhanh chóng đáp lời:
"À, bác cứ gọi cháu là Dịch Dương là được. Cháu không cần gì thêm, cảm ơn bác đã giúp cháu từ hôm qua đến giờ."
Quản gia Lưu mỉm cười gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thán: "Có lẽ biệt thự này sắp có nam chủ nhân rồi."
Ông nhẹ nhàng nói tiếp:
"Cậu thay đồ đi, tôi sẽ chờ ngoài cửa để đưa cậu xuống phòng ăn. Cô chủ đang chờ để cùng cậu ăn sáng." Dương gật đầu, cầm lấy bộ quần áo, lòng không khỏi cảm thấy một chút ấm áp vì sự chu đáo của cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]