Dịch Dương đứng lặng lẽ trước cổng nhà Bảo Châu, ánh đèn vàng từ trong nhà hắt ra khiến bóng anh in trên mặt đất. Anh trao lại chiếc cặp cho cô, không nói một lời nào. Trong im lặng, anh chỉ lùi lại vài bước, ánh mắt dõi theo cho đến khi thấy cô an toàn bước vào trong.
Cảm giác ấy, như thể mọi thứ đều đã kết thúc. Anh quay người định rời đi, nhưng một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên từ phía sau khiến anh khựng lại.
“Đợi đã, Dịch Dương… cảm ơn. Chuyện vừa rồi, thật cảm ơn vì đã giúp tôi.”
Bảo Châu đứng đó, giọng nói yếu ớt nhưng vẫn đủ để anh nghe thấy. Dịch Dương quay lại, nhoẻn miệng cười, cái cười khẽ mà ấm áp, rồi giả vờ làm bộ mặt điềm tĩnh như thể chẳng có gì to tát.
“Không có gì đâu, thỏ con.” Hắn thầm cảm thấy một chút gì đó trong lòng khi gọi cô là "thỏ con", một cách gọi có vẻ thân thiết mà hắn chưa từng sử dụng trước đây. Hắn đứng đó nhìn cô, một chút dịu dàng trong ánh mắt, giọng nói mềm mỏng: “Có thể đừng giận tôi nữa được không?”
Bảo Châu hơi bất động một chút, không ngờ hắn lại nói câu đó, gọi cô là "thỏ con" nữa. Cảm giác kỳ lạ khiến cô không biết phải phản ứng thế nào. Nhưng ngay khi cô đang im lặng, Dịch Dương lại tiếp tục, giọng hắn thấp và có chút nghịch ngợm.
“Không được cũng không sao, không hết giận thì tôi tiếp tục dỗ em.”
Bảo Châu không thể không cảm thấy chạnh lòng khi hắn gọi cô là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ca-thanh-xuan-cua-mo-tong/3739501/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.