Dịch Dương bắt đầu có những thay đổi mà không ai ngờ tới. Thay vì tiếp tục tham gia những buổi tụ tập bạn bè, hắn lại dành nhiều thời gian hơn cho việc học. Một người như hắn, vốn dĩ ít khi quan tâm đến việc học hành, giờ đây lại chăm chỉ nghe giảng và chép bài, cũng không chăm lắm. Mọi người trong lớp, đặc biệt là Bảo Châu, đều nhận ra sự thay đổi này, nhưng không ai thực sự hiểu lý do tại sao.
Mỗi buổi học, Dịch Dương ngồi nghiêm túc, đôi mắt hắn luôn hướng về phía trước, tay không ngừng ghi chép. Thế nhưng, có điều gì đó lạ lùng trong những hành động của hắn. Đó không phải là sự nghiêm túc thông thường mà là một sự cố gắng vượt mức, giống như hắn đang cố làm điều gì đó mà chính bản thân cũng không hiểu rõ.
Một lần trong giờ toán, khi đang chú tâm ghi lại công thức, chiếc bút của Dịch Dương bất ngờ rơi xuống bàn. Hắn không vội nhặt lên mà lại cố tình đưa tay ra một cách vụng về. Bàn tay hắn chạm phải cạnh bàn và một tiếng "Á!" vang lên. Cả lớp đều quay lại nhìn, và Bảo Châu cũng không ngoại lệ. Dịch Dương, mặt mày đỏ bừng vì sự vụng về của mình, chỉ cười khan một tiếng rồi vội vàng nhặt chiếc bút.
“Cậu làm gì vậy?” Một bạn học gần đó không nhịn được mà hỏi, giọng cười trêu.
Dịch Dương chỉ đáp qua loa: “Chỉ là sự cố thôi.” Hắn nhìn sang Bảo Châu, ánh mắt của hắn có chút kỳ lạ, như đang chờ đợi một phản ứng nào đó từ cô.
Bảo Châu chỉ quay đi, không để ý, tiếp tục chăm chú vào bài vở. Cô không nói gì, nhưng trong lòng có một cảm giác lạ lẫm. Cô biết hắn đang cố gắng thu hút sự chú ý của mình, nhưng cô cũng không biết mình phải làm gì. Cô không muốn dễ dàng tha thứ, nhưng lại không thể phủ nhận sự thay đổi trong hành động của hắn.
Dịch Dương không dừng lại ở đó. Mấy ngày sau, khi vào lớp, hắn lại có hành động lạ lùng khác. Khi vào phòng học, hắn lén lút bỏ một chiếc bánh kẹp vào trong ngăn bàn của Bảo Châu. Một hành động nhỏ, nhưng lại chứa đựng cả một ý nghĩa. Hắn không nói lời nào, chỉ âm thầm làm như thể việc đó là điều hiển nhiên.
Khi Bảo Châu phát hiện ra chiếc bánh kẹp trong ngăn bàn, cô hơi ngạc nhiên. “Hử? Cái này là...” Cô nhướn mày, nhìn chiếc bánh rồi lại nhìn quanh phòng. Cô không biết hắn làm vậy với mục đích gì, nhưng lại không hề có ý định ăn nó. Giai Kỳ ngồi cạnh cô thấy vậy thì ngay lập tức lên tiếng:
“Châu Châu, cái bánh này là của ai vậy? Mày không thấy lạ sao?” Giai Kỳ tò mò nhìn chiếc bánh kẹp.
Bảo Châu nhún vai. “Tao cũng không biết. Chắc ai đó bỏ vào đó thôi.”
Giai Kỳ lập tức bắt đầu suy đoán. “Chắc là Dịch Dương rồi. Mày không thấy dạo này nó có những hành động kỳ lạ với mày sao?”
Bảo Châu cười nhạt. “Cái gì kỳ lạ? Tao nhìn thấy hắn làm gì lạ đâu.” Cô không muốn thừa nhận rằng những hành động của Dịch Dương đang dần khiến cô phải suy nghĩ lại. Tuy nhiên, trong lòng cô lại không thể phủ nhận, hắn đang cố gắng, dù có ngốc nghếch đến đâu.
Sau giờ học, khi Bảo Châu và Giai Kỳ đi ra khỏi lớp, cô không để ý thấy Dịch Dương đang đứng phía sau. Hắn đứng nhìn cô một lúc rồi lại quay đi, bàn tay vội vã túm lấy chiếc bánh kẹp thứ hai mà hắn đã chuẩn bị từ trước, bỏ vào ngăn bàn cô một cách nhanh chóng.
"Châu Châu!" Giai Kỳ kéo tay Bảo Châu, đang nói huyên thuyên về những câu chuyện bạn bè thì đột ngột dừng lại khi nhận thấy một điều gì đó. "Mày cầm cái bánh kẹp này à? Không phải của mày đâu nhỉ?"
Bảo Châu lắc đầu, cảm thấy hơi ngạc nhiên nhưng không nói gì. Giai Kỳ bắt đầu nghi ngờ, quay lại nhìn Dịch Dương, đang lén lút nhìn hai cô.
"Ê, Dịch Dương!" Giai Kỳ bất ngờ gọi to, làm cả lớp đều quay lại. Dịch Dương vội vã quay mặt đi, mặt đỏ bừng lên như thể bị bắt gặp làm điều gì đó xấu nhưng rồi cũng giả vờ bình tĩnh. “Mày định làm gì vậy? Muốn tặng bánh kẹp cho Châu Châu à? Làm thế này thì quá lộ liễu rồi!”
Dịch Dương không nói gì, chỉ đứng đó, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười ngượng ngùng rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Hắn chẳng thể giải thích được lý do tại sao lại làm vậy, nhưng có một điều hắn biết chắc chắn: Hắn muốn Bảo Châu nhìn thấy những hành động này, dù chỉ là một chút.
Bảo Châu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi quay người đi về phía lớp học. Cô không hiểu vì sao Dịch Dương lại hành động như vậy, nhưng cô cũng không quá tò mò. Hắn có thể làm những điều ngốc nghếch, nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng hắn đã thay đổi một chút.
Và trong lòng cô, dù vẫn còn chút giận dữ, nhưng những cử chỉ ngớ ngẩn của hắn lại khiến cô cảm thấy có chút gì đó mềm lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]