Suốt buổi chiều hôm đó, tâm trạng Dịch Dương chẳng thể yên. Hắn chẳng biết phải làm sao để sửa chữa những gì mình đã làm với Bảo Châu. Cảm giác tội lỗi cứ bám lấy hắn, nhưng khổ nỗi, hắn không phải kiểu người giỏi bày tỏ. Sau giờ chơi bóng rổ, khi đi ngang qua căn tin, hắn bỗng nhớ lại hình ảnh Bảo Châu thường cầm hộp sữa chua việt quất. Đó là thứ duy nhất hắn thấy cô hay mang theo trong tay, có lẽ cô thích nó. Nghĩ vậy, hắn tiện tay mua một hộp rồi lặng lẽ mang lên lớp.
Hắn đặt hộp sữa chua lên góc bàn học của Bảo Châu, trong lòng vừa hy vọng vừa thấp thỏm. Hy vọng cô sẽ hiểu đó là ý tốt, nhưng cũng sợ bị hiểu lầm. Hắn nghĩ một hồi rồi quyết định giả vờ như không có chuyện gì, ngồi lại chỗ mình và chăm chăm vào sách vở, cố tỏ vẻ như đang rất bận rộn.
Một lát sau, Bảo Châu và Giai Kỳ trở lại lớp học. Hai cô gái trông khá mệt mỏi sau “trận chiến” ngoài sân trường. Trước khi vào lớp, cả hai còn ghé vào nhà vệ sinh để rửa mặt. Bảo Châu vốn không định để tâm đến những lời bàn tán vô căn cứ về Dịch Dương, nhưng lúc nãy cô không chịu nổi nữa và phải lên tiếng phản bác. Dù vậy, trong lòng cô vẫn có chút khó chịu, không phải vì mấy lời đồn, mà vì… chẳng hiểu sao bản thân lại bận tâm đến chúng.
Khi bước vào lớp, ánh mắt của Bảo Châu ngay lập tức bị thu hút bởi hộp sữa chua việt quất trên bàn. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ca-thanh-xuan-cua-mo-tong/3739498/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.