Không đến hai mươi phút, Lữ Thiên Luân cho xe rẽ vào một nhà hàng.
Sau khi xe dừng hẳn, Doãn Khả Vy tự giác xuống xe.
Lữ Thiên Luân tỏ ra vô cùng tự nhiên xách ba lô của mình, cũng không quên cầm theo ba lô của cô đi vào phía trong nhà hàng.
Còn cô, chỉ có thể trố mắt nhìn hắn ung dung tự tại bước đi, cầm trên tay áo khoác của hắn nối gót theo hắn.
Hắn một đường đi thẳng đến chiếc bàn đặc biệt chỉ có duy nhất một băng ghế dài nằm ở một góc khuất, cũng là duy nhất ở nơi này.
Đây là chiếc bàn chỉ thuộc về hắn, không một vị khách nào có đặc quyền sử dụng nếu không được hắn cho phép.
Nhà hàng này là một trong những sản nghiệp của nhà hắn nhưng không ai trong số bạn bè của hắn biết điều này, Doãn Khả Vy cũng vậy.
Hắn chính là người thừa kế độc nhất của đại gia tộc lớn tại New York cho nên từ lâu, hắn đã phải khổ cực rèn luyện.
Ba của Lữ Thiên Luân là người Mỹ chính gốc, Lữ là họ của mẹ hắn.
Hắn được sinh ra ở Mỹ nên mang quốc tịch Mỹ. Tên khai sinh của hắn hiển nhiên không một ai biết đến.
Hắn cũng chưa từng đề cập với bất cứ ai về việc bản thân là con lai bởi vì ngoại hình của hắn giống mẹ hắn nhiều hơn, mang đậm nét phương Đông. Nếu như thật sự để ý thì mới nhận ra hắn có đôi mắt màu nâu và sóng mũi cao thẳng giống cha ruột của hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ai-cua-ai-khac-biet-sao/2778478/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.