Lữ Thiên Luân nhìn cô cười, nhẹ giọng trả lời: "Cũng không hẳn là món mới. Em ăn thử xem có hợp khẩu vị hay không?"
"Ồ." Doãn Khả Vy gật đầu nhưng vẫn ngồi im chưa động đũa.
Nhìn thấy cô vẫn còn rụt rè, hắn lại nói: "Được rồi ăn thôi. Em cứ tự nhiên không cần để ý đến anh. Còn nữa, sức ăn của anh hơi lớn mà tướng ăn cũng rất xấu, cho nên em càng không cần để ý. Ăn xong còn thảo luận về việc lập diễn đàn. Mau tranh thủ nếu không sẽ không kịp."
Nói dứt lời, hắn bắt đầu cầm đũa và tập trung vào chuyên môn, không còn nhìn cô nữa.
Doãn Khả Vy thấy hắn tiết chế lại, cô cũng thôi không còn ngượng ngùng, cầm đũa lên chuyên tâm ăn uống.
Xấu hổ là một chuyện, lấp đầy bụng cũng quan trọng không kém.
Có thực mới vực được đạo a. Đạo lý này đã có từ cổ chí kim rồi. Cô dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Sau khi ăn xong, phục vụ bàn nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, rồi mang lên một dĩa trái cây ướp lạnh, một ly cam vắt và một ly café.
Thấy vậy, Doãn Khả Vy không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Ăn xong rồi sao còn mang thứ này lên? Anh không tính đi thảo luận việc kia à?"
Lữ Thiên Luân không vội giải đáp thắc mắc của cô mà lấy laptop trong ba lô của mình ra, ấn nút khởi động rồi mới lên tiếng: "Bây giờ bắt đầu được rồi."
"Ở đây luôn sao? Nhưng đây là nhà hàng mà!" Cô vẫn còn thắc mắc.
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ai-cua-ai-khac-biet-sao/2778473/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.