Doãn Khả Vy xuống xe, gỡ nón bảo hiểm đưa cho hắn, tháo áo khoác của hắn xuống khỏi người mình cầm trên tay, đối hắn nói: "Hôm nay cảm ơn anh. Áo của anh sau khi giặt sạch sẽ đưa anh sau nhé."
Lữ Thiên Luân gật đầu: "Ừm. Khi nào thiết kế web xong sẽ gọi cho em."
Thấy cô không nói gì thêm, hắn lặng lẽ thở dài trong lòng. Bước đầu như vậy cũng tạm chấp nhận được, dồn dập quá lỡ đâu cô sợ hãi chạy mất thì hắn cùng ai tố khổ đây?
Nhìn cô bằng ánh mắt sâu không thấy đáy, hắn khẽ cười: "Được rồi, em vào nhà đi."
Doãn Khả Vy đương nhiên không níu kéo, cô chỉ mong hắn mau mau một chút vọt đi. Mẹ Doãn đang ở trong nhà đấy, ba Doãn không chừng cũng đã về rồi. Lỡ đâu hai người đi ra nhìn thấy hắn, cô có trăm cái miệng cũng không giải thích được.
Mặc dù cô đích thực muốn cưa cẩm hắn, nhưng là còn chưa đâu vào đâu, cho nên cô không mong còn chưa xuất chiêu đã gây nên hiểu lầm không đáng có.
Phía cô thì không việc gì, nhưng còn hắn thì cô không nắm phần thắng. Tự mình đa tình thật sự là xấu hổ chết mất.
Doãn Khả Vy khoé mắt cong lên, cười ngọt ngào: "Vâng, vậy anh lái xe cẩn thận."
Bóng xe khuất dạng, cô quay lưng chậm rãi bước vào nhà, trên môi nụ cười vẫn chưa tắt hệt như thiếu nữ đang yêu vậy.
Mẹ Doãn và ba Doãn nhìn thấy con gái vô cùng vui vẻ thì lặng lẽ nhìn nhau cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ai-cua-ai-khac-biet-sao/2778471/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.