Thanh âm mềm mại tuy nhẹ như lông hồng nhưng lại nặng tựa thái sơn đã thành công đánh thức lý trí của Lữ Thiên Luân, cũng đồng thời khiến cho dục vọng đang dâng trào trong phút chốc ngưng trệ rồi dần dần lắng xuống.
Hắn như bừng tỉnh từ trong bóng tối và được ánh mặt trời chiếu rọi, từng chút từng chút bước ra khỏi vực sâu vạn trượng.
Đôi mắt nâu sâu thẳm ngay tức thì mở ra, động tác cắn mút cũng dừng lại ngay sau đó.
Hắn rời khỏi người cô, từ trên cao nhìn xuống gương mặt diễm lệ của cô, đồng tử co rút mãnh liệt.
Nỗi hoảng sợ chưa từng có ngay lập tức bủa vây, hắn vội vã rời khỏi người cô, ngồi trên giường cào loạn mái tóc ngắn.
Hắn tự mắng mỏ chính mình: "Lữ Thiên Luân, mày là thằng khốn nạn! Mày đang làm tổn thương đến người con gái mày yêu đấy!"
Nhìn biểu hiện tự trách của hắn, Doãn Khả Vy cũng âm thầm chửi rủa chính mình. Là do cô khơi mào trước, không thể trách hắn được. Cho dù hắn có tiếp tục muốn cùng cô tiến thêm một bước, cô cũng sẽ không phản đối kia mà.
Lặng lẽ thở dài, cô ngồi dậy chỉnh lại quần áo xộc xệch, sau đó lên tiếng gọi: "A Luân!"
Lữ Thiên Luân ngẩng đầu nhìn cô, sự tự trách vẫn còn hiện rõ trên gương mặt anh tuấn.
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô siết chặt, mà cô dường như có thể cảm nhận được hắn vẫn còn run rẩy chưa thể bình tĩnh.
Đang muốn lên tiếng trấn an thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ai-cua-ai-khac-biet-sao/2778446/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.