Cánh cửa phòng vừa khép lại, Lữ Thiên Luân ngay tức thì áp lưng Doãn Khả Vy vào chính cánh cửa ấy.
Còn chưa định thần được chuyện gì đang diễn ra, môi Doãn Khả Vy liền bị hắn gặm cắn đến sưng đỏ cho đến khi không khí nơi khoang miệng gần như bị rút cạn, hắn mới miễn cưỡng buông tha.
Người ta thường nói đàn ông một khi đã ăn mặn thì khó lòng ăn chay được. Câu nói này không sai chút nào và đã được hắn chứng minh một cách chuẩn xác.
Không có cơ hội ở riêng cùng cô thì thôi, một khi nắm bắt được, người nào đó hiển nhiên nắm lấy không tha. Còn hậu quả thì chỉ mình cô gánh.
Cũng giống như bây giờ, không cần soi gương cũng biết môi của cô đỏ đến chừng nào, lại còn sưng nữa là khác.
Như thế này cô làm sao dám vác mặt đi gặp ai. Chẳng khác nào đang bố cáo thiên hạ bọn họ vừa mới làm chuyện hay ho gì?
Sau khi được hắn buông tha, Doãn Khả Vy tỏ ra tức giận trách cứ: "Anh không thể nhẹ nhàng một chút được à?"
Lữ Thiên Luân nhìn kiệt tác của mình thì khoé môi không khỏi cong lên, đầu ngón tay miết nhẹ vào cánh môi sưng đỏ của cô, đáy lòng dâng lên thương tiếc vô hạn.
Nhưng là, hắn thật sự khó lòng kiềm chế được chính mình mỗi khi có cơ hội ở riêng cùng cô. Thứ hương vị vừa ngọt ngào vừa mềm mại này tựa như độc dược, một khi trúng phải thì đến khoảng thời gian nhất định sẽ cần thuốc giải để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ai-cua-ai-khac-biet-sao/2778447/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.