Lữ Thiên Luân trở lại canteen không thấy bóng dáng của Doãn Khả Vy, lại nhìn đến khay đồ ăn còn nguyên thì không khỏi nhíu mày.
Hắn mới chỉ đi không lâu mà cô đã biến mất rồi. Sẽ không phải là hắn vừa rời đi thì cô cũng đi theo luôn chứ? Nếu vậy thì sao hắn lại không gặp cô ở bên ngoài?
Đảo mắt nhìn những người ngồi xung quanh, hắn lại không thấy tên La Trọng Huy đâu. Cậu ta sẽ không lẽo đẽo đi theo cô mà thọc gậy bánh xe chứ? Cái thằng nhóc chết tiệt này, phải dạy dỗ hắn một trận ra trò mới được.
Nhìn sang Trình Như Ngọc đang cúi đầu ăn cơm, Lữ Thiên Luân lên tiếng hỏi: "Trình Như Ngọc, Vy Vy đi đâu rồi?"
Bị người nào đó điểm danh, Trình Như Ngọc liền bị sặc cơm, ho khụ khụ mấy tiếng.
Từ lúc gã ôn thần này bước vào, cô đã cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình, vậy mà hắn cũng không tha là thế nào? Đã thế còn kêu cả họ lẫn tên. Ai không biết còn tưởng cô thiếu nợ hắn mấy trăm vạn, không thì cũng có thâm cừu đại hận gì với hắn cũng không biết chừng.
Vẫn biết cô thân với Doãn Khả Vy nhất, nhưng cũng đừng vì vậy mà chuyện gì cũng lôi đầu cô ra chịu trận có được hay không? Trái tim cô nhỏ bé mỏng manh lắm, không chịu nổi bị ôn thần là hắn dày vò đâu, hói đầu rụng tóc như chơi, thêm tổn thọ nữa thì khổ.
Nhìn đi, chỉ cần điểm mặt gọi tên, cô liền suýt chút về chầu ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ai-cua-ai-khac-biet-sao/2778423/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.