Doãn Khả Vy bất động tại chỗ, không nhúc nhích cũng không trả lời.
Lữ Thiên Luân tiếp tục nỉ non: "Anh biết giờ anh có nói gì cũng không thể khiến em hoàn toàn tin tưởng, anh chỉ xin em đừng buông bỏ tình cảm của chúng ta. Trước khi phán tử hình thì cũng cho anh được biện hộ có được không?"
Ở tư thế này, hắn không thể nhìn rõ ràng biểu cảm trên gương mặt cô, càng không thể nhìn thấy hai bàn tay cô đang nắm chặt vì run rẩy, cho nên hắn đã vô tình bỏ qua xúc cảm đơn thuần nhất của cô.
Cô đang sợ hãi!
Mà vì sao sợ hãi, sợ hãi vì điều gì chính cô cũng không rõ ràng.
Những lời mà La Trọng Huy nói với cô cách đây không lâu như đang văng vẳng bên tai âm thầm nhắc nhở cô, cho nên cô đã sợ lại càng thêm sợ.
Cố gắng áp chế sự sợ hãi của chính mình, hai mắt cô nhắm chặt, hít sâu một hơi, nhẹ gật đầu: "Được, anh nói đi."
Được cô chấp thuận, hắn buông cô ra ngồi xuống phần ghế bên cạnh, vòng tay ôm lấy cô vào lòng, sau đó mới chậm rãi kể hết mọi chuyện từ nhỏ đến lớn của hắn, bao gồm cả hôn ước với Tracy và vì sao hủy bỏ hôn ước.
Giọng điệu của hắn mỗi khi nhắc đến cô nàng Tracy thì lại nghiến răng nghiến lợi, cũng dùng những từ ngữ tệ nhất để nói lên sự chán ghét của mình. Có thể dìm cô ta đến đâu hắn liền dìm đến đấy. Cô im lặng ngồi nghe mà cũng phải phì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ai-cua-ai-khac-biet-sao/2778422/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.