Hôm sau, tiết học cuối cùng của buổi sáng vừa kết thúc, Trình Như Ngọc ngay lập tức quay xuống bàn phía sau, nở bụ cười nịnh nọt với Lữ Thiên Luân để mượn người.
"Hội trưởng, em mượn Vy Vy một lát có chuyện gấp cần bàn bạc. Lát nữa sẽ mang người đến tận canteen trả cho anh, được chứ?"
"Được!"
Tâm trạng hắn hôm nay vô cùng tốt, nhìn cô nàng Trình Như Ngọc gật đầu một cái, còn bonus thêm cho một nụ cười mỉm khiến cô thụ sủng nhược kinh, không dám tin vào con mắt của mình, dụi dụi hai cái, khoé môi cũng co rút theo.
Mặt trời hôm nay mọc phía tây rồi sao, Hội trưởng mặt lạnh mà cũng biết cười? Ôn thần mặt lạnh của hôm qua đi đâu rồi a? Ôi nhân sinh này, bà đây bắt đầu có động lực sống tiếp rồi.
Doãn Khả Vy nhìn Trình Như Ngọc khẽ lắc đầu. Cái biểu cảm kinh ngạc này thật sự là quá khoa trương rồi, đến cô còn nhìn không được nữa là Lữ Thiên Luân.
Hoá ra định lực của cô trước nay cũng mạnh mẽ lắm nha, chưa từng lần nào thất thố trước hắn. Sau ngày hôm qua giải quyết xong hiểu lầm, hiểu được tình cảm của đối phương, cô lại càng có thêm tự tin vào chính mình, không chỉ có thể thấy hắn cười mà cô còn có thể làm nũng với hắn.
Tình cảm của mình được đáp lại, hoá ra thật là ấm áp và vui vẻ như thế.
Quay sang Doãn Khả Vy, Lữ Thiên Luân xoa đầu cô khẽ cười: "Vậy anh đợi em ở canteen."
Nhận được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ai-cua-ai-khac-biet-sao/2778420/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.