La Trọng Huy đuổi theo Doãn Khả Vy, thấy cô dừng lại tại một chiếc ghế đá bên hồ công viên trường, ngồi xuống, hắn mới chậm lại bước chân, từ từ tiến về chỗ cô.
Trong lòng Doãn Khả Vy lúc này rối như tơ vò nhưng đầu óc thì lại trống rỗng.
Mặt hồ yên ả đến thế, khung cảnh trước mặt cũng ngập tràn ý vị...
Những tưởng chuyện tình của cô và Lữ Thiên Luân cũng sẽ nên thơ như khung cảnh trước mắt, ít nhất là cho đến khi hắn đi du học.
Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, không ai có thể đoán trước chuyện gì sẽ xảy ra, cũng chẳng có mối tình nào không gặp sóng gió trắc trở, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Với cô thì hình như quá sớm rồi. Cô và hắn mới chỉ bên nhau được hơn một tháng mà thôi, tình cảm còn chưa bền chặt mà đã có nguy cơ đứt đoạn rồi.
Cô rốt cuộc nên làm thế nào để đón nhận tin tức sắp đến đây?
Nếu nói cô không bất an là giả, cô thật sự có chút sợ hãi.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phía trên đỉnh đầu, ánh sáng chói mắt đã được những tán lá to che đi gần hết, chỉ còn le lói những tia nắng chiếu xuyên qua từng khe hở còn sót lại...
Có lẽ đây mới là bức tranh đúng nghĩa về tình yêu của cô, chói mắt nhưng lại tồn tại muôn vàn lỗ hổng. Chỉ khi nào chắp vá được hết thảy những khe hở ấy mới mong có được một bức tranh hoàn mỹ.
Nghĩ thì dễ nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ai-cua-ai-khac-biet-sao/2778425/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.