Trong căn phòng bao phủ hoàn toàn một màu trắng, không gian bốn bề yên ắng chỉ nghe thấy tiếng kêu "tít tít" của máy đo điện tâm đồ, người phụ nữ đang đeo dưỡng khí nằm trên giường bệnh màu trắng, hai mắt nhắm nghiền, trên trán cuốn băng trắng, sắc mặt xanh xao vẫn không có động thái tỉnh lại.
Đã một tuần trôi qua kể từ ngày xảy ra tai nạn nghiêm trọng, Doãn Khả Vy vẫn cứ an tĩnh nằm đó. Mặc dù được bác sĩ chẩn đoán đầu chỉ bị va đập nhẹ, chân trái bị nứt phải bó bột, tay bị vài mảnh kính vỡ đâm vào nhưng nhìn chung vẫn rất ổn, thế mà không hiểu sao mãi vẫn chưa tỉnh lại.
Ba mẹ Doãn hàng ngày đến chăm nom, lo lắng đến mất ăn mất ngủ nhưng con gái thì cứ như cũ nằm yên bất động.
Hàng ngày, cứ bảy giờ sáng là mẹ Doãn lại vào phòng bệnh chăm nom cho con gái, mãi đến chín giờ tối mới chịu trở về. Hôm nay cũng như cũ không có gì thay đổi.
Lấy chậu nước ấm đặt bên cạnh, mẹ Doãn nhẹ nhàng giúp con gái lau mặt lau tay. Đến khi chạm vào bàn tay của cô, ngón tay bất chợt giật giật vài cái giống như có cử động.
Bà run rẩy đặt tay cô xuống giường xem xét lần nữa, quả nhiên bà không hề nhìn lầm, tay cô đang cử động.
Mừng rỡ bấm vào nút gọi khẩn cấp trên tường, bà ra sức gọi cô từ trong cơn mê man.
Giống như nghe được có người đang gọi mình, mi mắt Doãn Khả Vy khẽ động đáp lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ai-cua-ai-khac-biet-sao/2778328/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.