Hai tháng sau, tại phòng bệnh VIP của bệnh viện đa khoa lớn nhất New York thuộc sở hữu của gia tộc Lauder, Lữ Ánh ngồi bên giường nhìn đứa con trai duy nhất đang thẫn thờ ngả lưng vào tựa đầu giường, muốn mở miệng nói gì đó nhưng mãi lưỡng lự không nói nên lời.
Hai tuần trước hắn đã tỉnh lại sau cơn hôn mê dài, những vết thương do mảnh kính xe đâm vào đã đóng vảy hoàn toàn, chỉ còn đôi chân bị gãy vẫn chưa hồi phục.
Nhìn người phụ nữ trung niên đã gần xấp xỉ ngũ tuần nhưng vì được bảo trì tốt từ dáng người lẫn da dẻ nên nhìn qua bà trông trẻ hơn cả chục tuổi, Lữ Thiên Luân lạnh nhạt cất giọng: "Có chuyện gì mẹ nói thẳng đi, cứ úp úp mở mở làm gì?"
Lữ Ánh lườm hắn một cái, sau đó mắng: "Nhóc thối, mẹ là đang lo nghĩ cho con thôi có biết không hả?"
Hắn từ chối cho ý kiến, tay cầm điện thoại mân mê màn hình.
"Bạn gái con đang trên đường đến đây, con chuẩn bị tinh thần đi."
Tay hắn cầm điện thoại chợt run rẩy, nhưng rất nhanh liền khôi phục như không có chuyện gì xảy ra, điềm tĩnh nhìn thân ảnh người con gái xinh đẹp đang nở nụ cười hạnh phúc hiện trên màn hình.
Chờ mãi không thấy hắn có biểu cảm gì, Lữ Ánh tiếp tục dò xét: "Chưng cái bản mặt lạnh lùng đấy cho ai xem hả?"
"Vậy mẹ muốn con phải có biểu cảm gì?" Hắn cười như không cười trả lời, mắt vẫn như cũ chưa từng rời đi.
"Thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ai-cua-ai-khac-biet-sao/2778324/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.