Chu Bân cầm lấy tờ chi phiếu, hai mắt sáng rực sau đó cất vào túi áo.
"Vậy người của cô thì sao?"
Doãn Khả Vy quay sang nhìn Lữ Thiên Luân, chưng cầu ý kiến: "A Luân, kêu bọn họ rút về đi."
Hắn tỏ vẻ không bằng lòng: "Em cứ như vậy bỏ qua sao?"
Cô gật đầu: "Bọn họ cũng chỉ lấy tiền làm việc thôi mà. Quan trọng là bọn người đứng sau."
Cô lại ngẩng đầu nhìn Chu Bân hỏi: "Anh có cách liên hệ với bọn chúng chứ?"
Chu Bân không suy nghĩ thêm lập tức đưa điện thoại của mình cho cô: "Đây là thành ý cầu hoà của tôi, tôi dùng điện thoại này liên lạc với bọn họ. Mong cô giữ đúng lời hứa, cho bọn tôi con đường sống, bọn tôi cầm số tiền này là đủ rồi, nhà không cần nữa."
Biết thế nào là đủ là phương châm sống của người bước chân vào giang hồ, quá tham lam chỉ có con đường chết. Cho nên chỉ cần cô tha cho bọn họ rút lui an toàn, bọn họ tuyệt đối không tiếp tục gây phiền thoái.
Cô cầm lấy điện thoại từ tay Chu Bân đưa cho Lữ Thiên Luân, ánh mắt nhìn hắn nói lên mong muốn của mình.
Hắn lặng lẽ thở dài. Cô nói không sai, hắn vẫn là đến chậm một bước, vẫn không thể đảm bảo cô bình yên vô sự nếu như cô không tự mình nhanh nhẹn giải quyết.
Được rồi, hắn vẫn phải làm như cô mong muốn thôi.
Nhìn Anthony, hắn lạnh nhạt cất giọng: "Anh cho người rút về đi."
Anthony mi tâm nhíu càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ai-cua-ai-khac-biet-sao/2778329/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.