Sau khi cùng nhau trao đổi các thông tin về thói quen và phong cách làm việc của nhau thì cũng đã đến giờ nghỉ trưa, Lữ Thiên Luân vô cùng cao hứng lên tiếng: "Được rồi, trước mắt cứ như vậy. Bây giờ đi ăn trưa thôi. Trưa nay em muốn ăn gì?"
Doãn Khả Vy lắc đầu: "Không cần, em xuống căn tin ăn cùng mọi người là được."
Hắn tỏ ra không vui: "Vy Vy, em đừng quên hiện tại công việc của em là gì? Nhiệm vụ của em là đi theo anh mọi lúc mọi nơi đấy."
Cô á khẩu không nói được gì, đúng hơn là cô không dám phản bác. Phong cách bá đạo này y chang Lữ Thiên Luân mà cô nhận biết, không sai đi đâu được cho nên cô chỉ có thể thuận theo, không có quyền được lên tiếng.
"Vâng, tùy anh."
Hắn hài lòng gật đầu: "Tốt, vậy để anh chọn. Đi thôi."
Dứt lời, hắn đứng lên khỏi ghế dựa, không quên cầm theo áo vest mặc vào người. Trông hắn lúc này mới ra dáng nghiêm chỉnh của một vị Giám đốc điều hành nên có.
Đi ra đến cửa văn phòng, Lữ Thiên Luân bất chợt đứng lại, quay đầu hỏi: "Hôm nay em có lái xe đến không?"
Doãn Khả Vy lắc đầu: "Không có."
Khoé miệng hắn khẽ nhếch lên cười như không cười: "Vậy tốt rồi. Từ ngày mai em cũng không cần lái xe đến, sẽ có người đến đón em."
Cô nhíu mày: "Vì sao?"
Hắn nhún vai: "Phải nói làm sao nhỉ? Anh muốn tận dụng triệt để thời gian mà thôi. Thay vì phải đợi em đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ai-cua-ai-khac-biet-sao/2778290/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.