Nhìn thấy Doãn Khả Vy trầm mặc, Lữ Thiên Luân không khỏi nhíu mày hỏi: "Vy Vy, em làm sao vậy? Không khoẻ sao?"
Nghe hắn gọi, cô liền mở mắt nhưng không quay sang nhìn hắn mà lắc đầu cười gượng: "Không có gì, bất giác nhớ lại một số chuyện mà thôi."
Hắn tuy vẫn còn nghi hoặc nhưng cũng không cố tình đào sâu, khẽ gật đầu: "Ừm. Vậy anh tự chọn nhà hàng nhé!"
Cô gật đầu: "Vâng."
Những tưởng hắn cứ thế cho qua nhưng ngay lúc cô không ngờ đến, hắn đột nhiên sáp lại gần cô, chồm qua người cô vòng tay qua, môi cô cũng vì thế vô tình chạm vào má hắn khiến cô sửng sốt cứng đơ người.
"Anh...?"
Ba chữ "muốn làm gì" còn chưa được thốt ra từ miệng cô thì hành động của hắn đã thay cô trả lời tất cả. Cô chính là chưa thắt dây an toàn và hắn chỉ đang giúp cô làm điều đó mà thôi.
Chỉ là vì sao hắn không mở miệng nói với cô mà tự mình làm ra hành động ái muội này cơ chứ?
Chậc, từ lúc gặp hắn đến giờ không biết cô đã thất thố bao nhiêu lần rồi, cũng không biết phải đào thêm bao nhiêu cái lỗ nữa để giấu mặt đây? Giảm thọ mất thôi!
Một bên xấu hổ nhưng một bên lại âm thầm cười trộm. Hắn chính là cố tình muốn làm như thế, cố tình muốn gần gũi cô cũng cố tình để gò má mình chạm vào môi cô.
Khoé miệng hắn nhếch lên, cảm giác thật không tệ, rất mềm mại. Hắn tự hỏi khi tự tay chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ai-cua-ai-khac-biet-sao/2778289/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.