Cậu ấy chạy vọt vào cửa, nắm lấy cánh tay bị thương của tôi. 
Hình như cậu ấy đang thật sự rất kích động, hai tay múa loạn hết cả lên, sổ ra một tràng bằng tiếng Đức, đôi chỗ lại pha cả tiếng Ý sứt sẹo nữa. 
Tôi nghe cũng hiểu được chút ít, hình như cậu ấy đang nói, vì sao lại đi tìm chết, anh không làm sai, anh sẽ không bị làm hại nữa… 
Tôi cảm tưởng như cậu ấy thậm chí còn khua cả chân lên để nói chuyện với tôi. 
Tôi ra hiệu bảo cậu ấy bình tĩnh một chút. Tôi nói, có thể là cậu hiểu lầm rồi, chỉ là lâu rồi tôi không đụng tới súng, vừa nhìn trên ngăn tủ có một khẩu súng, có chút hoài niệm nên mới cầm lên thử để ngắm tí thôi. 
Bộ dạng của cậu ấy giống như không tin cho lắm. 
Tôi khẽ nhún vai, tôi cũng từng là quân nhân, rất thích súng, không hề có ý gì khác. 
Cậu ấy rốt cuộc cũng có vẻ tin lời tôi nói. Cậu ấy bảo, tôi…tôi biết anh từng là quân nhân, nhưng sau này anh không nên đụng tới súng nữa… 
Tôi không đáp lại lời của cậu ấy. 
Sau đó, tôi thấy có mấy người quần áo tả tơi tiến vào trong phòng. 
Bọn họ đều bị trói tay trói chân, đầu cúi xuống, bị bắt quỳ trên mặt đất. 
Cậu ấy hỏi tôi, anh có nhận ra bọn nó không? 
Tôi đảo mắt nhìn, không lên tiếng. 
Đương nhiên là tôi nhận ra rồi. Tôi cũng không phải là cố ý muốn nhớ diện mạo của bọn họ, nhưng mặt mũi của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky/2406073/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.