Tôi đã có thể làm ra một vài cử động rồi. Băng vải quấn trên người cũng dần được giảm bớt. 
Tôi nghĩ đến người thiếu niên lần trước. 
Cậu ấy có một mái tóc xước màu vàng gọn gàng. 
Mặt rất trắng, ngũ quan và các nét trên mặt như được tỉ mỉ khắc họa mà ra vậy. Rất đẹp, không tìm ra điểm tỳ vết nào. 
Bộ quân phục trên người cũng rất chỉnh tề, không một nếp nhăm, vừa nhìn đã thấy ngay tác phong nghiêm cẩn của người Đức. 
Cậu ấy cúi đầu xuống, xử lý vết thương của tôi, vẻ mặt rất tự nhiên. 
Xong xuôi cậu ấy ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi. 
Tôi cũng nhìn cậu ấy, cứ thế đối diện nhau một lúc lâu. 
Sau đó vẻ mặt của cậy ấy trong nháy mắt có chút vặn vẹo. Anh…anh có thể nhìn được rồi sao? 
Cậu ấy không dùng tiếng Đức nữa. 
Tôi gật gật đầu. 
Cậu ấy sửng sốt một lúc, đột nhiên đứng lên, bước nhanh ra phía cửa. 
Ngay tại lúc sắp bước ra khỏi cửa, cậu ấy liền dừng lại, chầm chậm quay người lại, rồi lại chầm chậm bước tới trước giường. 
Cậu ấy cúi đầu, thật cẩn thận ngồi xuống bên giường, cứ như là sợ cái đệm mà lõm xuống thì sẽ gây tổn thương cho tôi không bằng. 
Cậu ấy từ từ ngẩng mặt lên, gương mặt trắng nõn đỏ ửng. 
Đôi mắt xinh đẹp màu xanh lam chớp chớp nhìn tôi, lông mi cong dài nhấp nháy. Chào…chào anh. 
Câu chào hỏi ân cần này cậu ấy nói khá lưu loắt. 
Xin chào. Tôi cũng chào lại cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky/2406071/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.