Chủ tịch Mao từng dạy chúng ta: “Người Trung Quốc ngaycả chết cũng không sợ, còn sợ khó khăn sao?”
Tôi được hun đúc trưởng thành cùng với câu nói này, chăm chỉ học tập, cố gắngvươn lên, bởi thế, tôi vô cùng hiểu cái đạo lý nhờ người ta thì chi bằng nhờbản thân.
Thế là, tôi và Bạch Lâm đã bỏ ra một tiếng đồng hồ để tìm kiếm công cụ và thiếtbị, đóng chốt cửa lên. Xoa xoa ngón tay bị đập trúng, tôi kêu than bằng giọng…hứng khởi: “Cuối cùng cũng thấy an toàn rồi!”
Tống Kỳ Kỳ cười cười, bước tới kiểm tra, rồi thì vỗ tay: “Khá nhỉ.”
Tống Kỳ Kỳ là cô gái chín chắn nhất trong phòng chúng tôi, đến từ phương Bắc,học rất giỏi, học kỳ nào cũng nhận học bổng. Và Triệu Hiểu Đường thì, hoàn toàntrái ngược với cô.
Triệu Hiểu Đường, dùng câu nói nguyên văn của Bạch Lâm là — Triệu Hiểu Đườngkhông phải người của trái đất. Triệu Hiểu Đường có bệnh ưa sạch sẽ, và cái mứcđộ ưa sạch sẽ đó là chúng ta không thể nào sánh bằng.
Còn nhớ lúc học quân sự, nhà trường đưa tân sinh viên khóa của chúng tôi đếndoanh trại quân sự vừa được xây lên ở ngoại ô thành phố A. Đó là nơi mà ngay cảcon chim cũng không bay đến. Cái được gọi là phòng ngủ ở đó, chẳng qua chỉ làdạng hộ ở lều không có gì bên trong. Chúng tôi chỉ có thể ngủ trên chăn gối domình tự mang đến.
Đừng nói là tắm, cho dù là muốn đi vệ sinh cũng phải xếp hàng rất lâu. Chúngtôi đứng chịu trận dưới cái nắng tháng chín, một tuần không tắm, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-uc-doc-quyen/50665/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.