Trì Tuyết không nhìn người phía sau là ai đã mở cửa, nên khi thấy bóng người đối diện, cô vẫn hơi đơ một lúc.
Anh ấy đứng đối diện cô, cao hơn cô nửa đầu, tóc vương đầy sương đêm. Mùa này lạnh đến độ ra ngoài mặc tận mấy lớp áo vẫn hơi rét, đừng nói anh hiện giờ chỉ có một áo khoác đơn sơ. Nhưng có lẽ anh không thấy lạnh, bởi ánh mắt anh nhìn cô như có lửa, sự lo lắng dần tan ra chỉ còn cảm xúc gì đó không thể gọi tên. Trì Tuyết nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ấy, không nói hai lời đã đóng sầm cửa lại. Cửa đóng sầm rất vang, ngăn cách anh bên ngoài, suýt thì đụng trúng anh. Kỷ Nhiên tiến đến sát cửa, giơ tay lên muốn gõ lại thôi.
“Trì Tuyết "
Giọng anh rất nhỏ, Trì Tuyết áp sát người sau cửa nghe thật rõ ràng. Cô không rời đi, càng không có ý định mở cửa, nên cho dù giọng nói ấy có cứa một nhát dao vào tim cô, Trì Tuyết vẫn không đáp lại dù chỉ là một lời thôi. Kỷ Nhiên ghé sát cửa, cách một tấm gỗ mỏng mà ngỡ như xa tận chân trời.
“Anh biết em ở đó."
Kỷ Nhiên không nổi giận gì, chỉ hoang mang không biết dỗ dành Trì Tuyết thế nào, bao nhiêu lời muốn giải thích, ra đến miệng chỉ còn ba từ.
“Xin lỗi em”.
Trì Tuyết nghe mà hoảng thần, cô không thích nghe từ xin lỗi. Nhất là khi nó từ miệng anh. Trì Tuyết lặng im, chỉ nghe giọng anh truyền đến từ sau cánh cửa, anh nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2703159/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.