Trì Tuyết không khóc lóc nhiều, gạt nước mắt rồi chỉ nhìn sang ánh đèn sáng lóa bên ngoài. Herry Nguyễn ngồi sau xe với cô, không hỏi cô vì sao lại vùng đi, cũng không có ý định chạm vào vết thương lòng của cô, nên cả hai duy trì sự im lặng suốt quãng đường. Herry Nguyễn nhìn thấy xe sắp về nhà mình, mới nhìn Trì Tuyết. 
“Sắp tới nhà tôi rồi, em có muốn vào không?" 
Trì Tuyết sựng nhớ lại, rồi nhìn sang phía Herry đang ngồi đối diện, mỗi lần cô chật vật, trùng hợp làm sao, Herry cũng xuất hiện ngay gần đó. Đêm nay cũng không ngoại lệ, Trì Tuyết tính lắc đầu, thì Herry nói trước. 
“Tôi nói em nghe, em cũng biết xung quanh tôi khi nào cũng có chó săn, nếu em không vào, ngày mai đồn ra tới tận đâu nữa tôi cũng khó thoát được tốt nhất em cứ ngồi trong xe đi vào bãi đã”. 
Trì Tuyết liếc nhìn anh, không thích mấy với cụm từ chó săn anh dùng, cô lồng mấy ngón tay vào nhau, rồi lắc đầu. 
“Nếu tôi vào để ai chụp được còn mệt hơn". 
Herry Nguyễn nhìn trợ lí đang ngồi trên ghế phụ, “Em nghĩ nếu em ra ngoài, tên ấy tìm thấy em, em sẽ đối chọi được với anh ta sao?" 
Herry nhún vai, “Trong nhà có cả trợ lí của tôi, em còn lo lắng gì?" 
Trì Tuyết liếc nhìn trợ lí của Herry ngồi trên ghế phụ, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Cô không nghĩ gì nhiều nữa, chỉ đành theo đoàn của Herry vào trong nhà. Quả thật, bây giờ nếu cô ra ngoài, gặp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2703164/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.