Herry Nguyễn về đến nhà, Trì Tuyết đã rời đi từ lâu. Vừa mở cửa ra, anh đã nhìn thấy bàn ăn đã được dọn sạch sẽ, tất cả đồ đạc đều giữ nguyên vị trí, không có một chút xáo trộn nào báo hiệu trước đó có một người khách, ngoại trừ rác bỏ lại sau ăn. Herry Nguyên cầm điện thoại, đã thấy tin nhắn, từ một số lạ.
"Chào anh, cảm ơn anh nhiều vì buổi tối hôm nay. Tôi sẽ tự thuê khách sạn, có dịp mời anh đi uống nước".
Herry Nguyễn xem xong soạn một tin nhắn, chần chừ nửa ngày không gửi đi. Anh vừa đi về từ sau buổi họp báo, khắp người rệu rã, cô thì dứt khoát không nói năng gì. Cuối cùng, anh vẫn không ngăn được mình gửi tin nhắn, cho dù không giữ cô lại được tối nay, có số điện thoại cũng xem như có thành tựu rồi. Vậy là anh nhắn tin.
"Được, không cần khách sáo đâu. Có chuyện gì cứ gọi tôi".
Herry đợi mãi đến tận khuya vẫn không có tin nhắn, nghĩ Trì Tuyết có lẽ đã ngủ rồi, anh không bao giờ chấp nhận chuyện bị con gái người ta ngó lơ đâu, nên Herry tự an ủi mình như thế rồi cũng an tâm đi ngủ.
Đến sáng hôm sau, vẫn chưa thấy tin nhắn nào từ cô, thì sắc mặt Herry mới thay đổi. Đây là tâm trạng được nhiều người vây quanh, muốn theo đuổi cô gái nào cũng không quá mấy ngày đã đến tay, nên thành ra có một người đi ngược lại với bước ấy, sẽ cảm thấy người ấy đặc biệt hơn hẳn những cô gái trước. Dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2703158/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.