Trì Tuyết ngủ đến gần trưa mới tỉnh, trên bàn đã có một phần ăn. Mở mắt đã thấy một người nào đó bận rộn đi lui đi đến trong nhà, anh không mặc áo, chân trần, đang lấy một hộp sữa tươi không đường nốc ừng ực. Trì Tuyết vừa thấy cảnh đó không tự chủ mà mỉm cười, Kỷ Nhiên vừa quay lại, đã thấy Trì Tuyết đang ngồi trên giường cười ngốc, vậy là đi về bên này.
“Dậy ăn sáng đi”.
Trì Tuyết nhìn đồng hồ điểm mười một giờ, bĩu môi phồng má.
"Giờ này còn ăn sáng gì nữa".
Kỷ Nhiên bật cười, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa. Giường khá sát cửa vào, Trì Tuyết nhìn sang bên đó đã lật đật muốn xuống giường vào phòng tắm, chỉ là khi ngước lên thấy anh, Trì Tuyết lại chần chờ. Bây giờ mà xuống giường, có khác nào ở trần trước mặt anh. Tuy hai người đã trải qua những thời điểm thân mật nhất, nhưng bây giờ trời sáng trưng, bảo cô đi lại trong phòng trước mặt anh thế này, cô không tài nào làm được. Kỷ Nhiên thấy Trì Tuyết rối tinh rối mù, chạy đến kéo chăn trùm lên người cô.
“Em nằm yên đi, anh mở cửa".
Trì Tuyết nghe xong thở phào, gật đầu trùm chăn chui hẳn vào chăn, đỏ mặt đến mang tai, nào đâu quan tâm ai đến nữa.
Kỷ Nhiên báo trợ lí mang đồ của anh sang đây cho anh từ sáng sớm, nhưng Thanh Hào bảo lại kẹt xe nên chưa đến kịp. Kỷ Nhiên cứ nghĩ là anh, mãi cho đến khi vặn cửa, mới nhìn thấy một người khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2703101/chuong-136.html