Trong bóng tối, giọng Kỷ Nhiên êm ái, Trì Tuyết nghe anh hỏi chỉ choáng váng, không hiểu gì cả. Trì Tuyết có cảm giác, anh đang ám chỉ gì đó, nhưng mãi chẳng biết anh ám chỉ thứ gì, nên chỉ trầm ngâm không nói.
Dù gì cũng chẳng phải cô. Kỷ Nhiên cũng chẳng mong Trì Tuyết sẽ nhớ ra, anh không nói, cô ngốc này sẽ không biết. Thành ra nguyên đêm nay chỉ dành để nhớ nhung những năm tháng ấy.
"Cô ấy khá đơn giản, cuộc sống cũng rất êm ấm. Gia đình có bố thương mẹ cưng, không có chỗ cho anh phát huy gì cả. Anh bặm trợn ngang ngược, tối ngày đều lẫn trong vũ trường bar, không đánh đấm chính là tìm cách trốn tránh vây quanh. Anh đến gần ai, đấy là hại người ta, không phải giúp đỡ".
Kỷ Nhiên chớp mắt, đầu nghiêng hẳn về phía cô. Ngón tay lồng vào quấn lấy tóc Trì Tuyết, rồi lặng nâng lên ngang người, hôn khẽ trên mấy sợi tóc suôn mềm.
"Anh cứ đứng xa nhìn cô ấy, đến khi cô ấy có người yêu. Anh mới thôi không đi theo con gái người ta nữa. Anh cứ tưởng không bao giờ gặp cô ấy nữa, chuyện chỉ kết thúc thế thôi. Thì vài năm sau, tình cờ anh phát hiện người đó lại là nhân viên ưu tú của công ty anh. Còn bị người yêu phản bội nên anh đã đến tìm cô ấy".
"...” Trì Tuyết sợ đến điếng người. Cô chỉ mình.
“Anh nói, là em sao?"
Kỷ Nhiên cười khẽ, Trì Tuyết chỉ cảm thấy mình đang bị chơi đùa. Cô không biết nên đối diện với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2703102/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.