Tối nay trời mưa, Trì Tuyết ngồi cùng Kỷ Nhiên quanh nồi lẩu chờ nước sôi. Trời mưa lất phất ngoài hiên, bên cạnh nồi lẩu có đôi ta.
Trì Tuyết nhúng hết đồ vào nồi nước, ăn uống đến no say. Càng tới gần ngày sinh, Trì Tuyết luôn cảm thấy lo âu hồi hộp, cô không có mẹ bên cạnh, không biết tâm sự cùng ai, Kỷ Nhiên là đàn ông, càng không hiểu được tâm tình của cô hiện giờ. Thành ra Trì Tuyết nén bị thương thành sức mạnh, tập trung vào ăn uống, mới có buổi ăn lẩu hôm nay.
Kỷ Nhiên lấy giấy ăn cho cô, hầu như món nào Trì Tuyết thích anh đều gắp thêm cho cô, mình thì không ăn được mấy miếng. Trì Tuyết nhìn anh một lúc, lặng lẽ gắp cho anh. Kỷ Nhiên khi nào cũng vậy, cái gì tốt cái gì ngon đều dành phần cô trước, như thể trong cuộc sống của anh, chăm sóc cô là bổn phận của riêng anh, Kỷ Nhiên đang ăn, thấy cô gắp cho mình vui hơn đứa trẻ, anh lắc đầu.
"Em ăn đi, đừng lo cho anh".
Trì Tuyết ậm ừ, "Anh đừng lo cho em mới đúng, đi ăn lẩu hai người chứ có phải một đứa ăn một đứa nhìn đâu. Anh nên chăm sóc bản thân cẩn thận hơn."
“Em chăm sóc chính mình, anh sẽ chăm lo cho em”.
Kỷ Nhiên đáp, không để ý câu nói của mình đánh động Trì Tuyết đến nhường nào. Cô mỉm cười cúi đầu, xoa nhẹ bụng tròn vo. Ánh mắt dịu dàng hơn cả nước mùa thu. Kỷ Nhiên ngồi một lát thì điện thoại đổ chuông, bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2700345/chuong-197.html