Trì Tuyết nhìn người nằm trên đất, bước chân loạng choạng suýt ngã. Đôi mắt cô trống rỗng nhìn về phía trước, như đang cố gắng bình tâm xem mình vừa làm chuyện gì, cuối cùng, chỉ có súng rất lạnh là rõ ràng.
Máu xen lẫn với nước mắt, sắc lên mũi cô ngột ngạt. Tiếng chuông gió ting tang bên ngoài, mưa táp vào cả mặt thềm. Trong biệt
thự không ai đi vào, không một ai dám thở, chỉ sợ cô gái nọ sẽ nhìn thấy mình. Cô âm thầm lướt sang người nằm trên mặt đất, bụng nhói đau. Máu thấm ướt váy ngủ, trong một phút, cô đã dự định đưa súng lên thái dương chính mình. Những đứa trẻ không có tội...
Trì Tuyết đỡ bụng mình, lảo đảo chạy ra ngoài mưa giông. Bên ngoài sấm chớp đùng đoàng, mưa rơi trên bờ vai cô, hòa lẫn máu loãng chảy xuống bắp chân.
Trì Tuyết không dám chạy, không dám ngừng, như thể đằng sau có một ai đang quan sát cô, chuẩn bị kéo cô vào vòng xoáy không lối ra.
Bên anh dù là địa ngục, Trì Tuyết cũng từng muốn không xa không rời. Giờ đây, bên anh là nắng ấm trời trong, cũng không còn phần dành cho cô nữa. Thù giết mẹ, không đội trời chung.
“Mẹ xin lỗi. Mẹ xin lỗi..."
Khóe mắt cay xé, Trì Tuyết không phân biệt được đâu là mưa, đâu là nước mắt. Cơn lạnh dáng từ gót chân lên đỉnh đầu, Trì Tuyết đau đớn ngồi trên đất thở dồn dập. Cô có ra tay với Kỷ Nhiên, cũng là đúng tình hợp lý, một mạng đổi một mạng mà thôi. Vậy mà khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-thieu-phu-nhan-cho-ngai-vao-danh-sach-den-roi/2700342/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.