"Hoà..ng quân, thỉnh dùng trà."
"Tài nghệ của ngươi vẫn tốt như vậy, rất dậy hương." - Gia Hân buông cuốn sách xuống, vươn tay đỡ chén trà. Sơ sẩy một chút, tay quệt vào đối phương, tỳ nữ kia liền hoảng sợ rụt lại. Nước trà vừa pha còn bốc khói, văng đầy tay cậu.
"Nô tỳ biết tội! Khẩn cầu ngài tha mạng!!"
Cậu nhớ mình còn chưa kịp phản ứng gì đi. Gia Hân rũ mắt nhìn tay bị bỏng đỏ ửng, đau rát. Người quỳ rạp trên đất khóc lóc khổ sở như ả là đáng thương vô tội, cậu là kẻ sinh sự còn độc ác, hống hách. Cầu xin tha thứ, nhưng không có bất luận cái gì hối lỗi, ăn năn. Đảo mắt nhìn quanh tẩm điện, dù che giấu, nhưng ai đối với cậu cũng là địch ý, sợ hãi, ghê tởm. Nếu không phải hoàng thượng hạ lệnh bọn họ chiếu cố cậu đúng mực, có lẽ chẳng ai nguyện ý ở đây. Đã miễn cưỡng, Gia Hân liền đuổi hết bọn họ ra ngoài.
"..."
"Thật đáng sợ, suýt chút nữa ta bị hồ ly tinh ăn thịt rồi... bị thứ tà môn đó đụng vào, ta nhất định phải đi chùa xin nước thánh và bùa chú. Ai biết có nguyền rủa gì không..."
"..."
Nói xấu sau lưng người khác chuyên nghiệp một chút được không mấy bà tám? Cậu nghe rõ mồn một đây này. Cơn nóng giận vừa nhen nhóm, liền được hệ thống thuần thục dập tắt. Gia Hân thở dài một hơi, chậm rì rì tới ôn tuyền sau tẩm cung, dự định tìm chút nước sạch ngâm tay.
Mặt hồ bằng phẳng như gương, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-quay-nat-ngon-tinh/3610885/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.