Bão tuyết chợt tan, bầu trời cuối đông xanh vắt không áng mây. Gia Hân chật vật chạy tới phía sau một hòn núi giả, thu mình lại. Chút nắng mỏng manh bên ngoài cũng làm cậu cay mắt, cả người đều cảm thấy không khoẻ.
"Hệ thống! Ta chưa từng thấy hệ thống nào vô tâm như ngươi!! Mặc kệ ta ngốc ở thế giới này bao nhiêu lâu."
"Hệ thống bị virut xâm nhập, phải ngắt kết nối để sửa chữa."
Thanh âm nghe không ra một tia cảm xúc, lại làm cậu bình tĩnh lại. Không gian vô tận như vậy, tuy hệ thống và cậu là hợp tác dựa trên lợi ích, nhưng ngồi chung một con thuyền. Nó biết Gia Hân thực sự tồn tại, chứ không phải những vai diễn nhiệm vụ. Cậu uỷ khuất chép miệng.
"Ngươi xem ta làm sao thế này? Hay mất khống chế. Nhiều lúc ta thực sự chịu không nổi, muốn nhuốm máu tươi."
"Kí chủ bị hạ trùng cổ. Loại cổ độc này không gây đau đớn, hơn nữa chỉ lây bệnh với duy nhất một người hay tiếp xúc thân thể người bệnh, nhất là chuyện phòng the, càng kịch liệt thì càng cung cấp chất dinh dưỡng cho trùng phát triển. Mẫu trùng tiến vào cơ thể ủ bệnh rất lâu, trước đó ngoại trừ tính tình hỉ nộ bất thường, muốn làm ra đổ máu sự tình, căn bản nhìn không ra bất kì bệnh trạng gì."
"Trùng cổ?" - Gia Hân như nghe sét đánh bên tai.
"Trùng cổ giày vò không phải thể xác, là tâm. Theo bản năng bởi vì sâu độc trong cơ thể, người lây bệnh sẽ vô cùng thân cận với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-quay-nat-ngon-tinh/3610884/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.