Đôi mắt Tư Nghiễm đen như mực, lông mày nhẹ nhàng nhăn lại, khó hiểu hỏi: “Hỏi ta? Có từng nạp thiếp không?”
Hắn nhìn Bùi Diên đang thẹn thùng, lông mày lại dãn ra.
Bùi Bật thay Bùi Diên giải thích: “Đúng vậy, muội ấy tò mò, nam tử Bùi gia sẽ không nạp thiếp, nên muội ấy muốn biết những nam tử khác có giống người Bùi gia không?”
Bùi Diên âm thầm thở ra.
May mà huynh trưởng còn biết bổ sung thêm mấy lời này.
“Là như vậy sao?”
Tư Nghiễm thân là thế tử, khí tràng quanh thân không sắc bén giống những vị quyền cao chức trọng khác, khí chất của hắn hơi thanh cao xa cách. Nhưng không biết vì sao, chỉ cần hắn hơi liếc mắt, hoặc hơi mím môi, liền khiến người đối diện cảm thấy áp bách.
Đôi mắt tối tăm thâm thúy như hồ nước, khiến ngươi không nhìn ra tâm tư của hắn, nhưng hắn lại có thể liếc mắt một cái nhìn thấu mọi suy nghĩ của ngươi.
Bùi Diên bị Tư Nghiễm nhìn chăm chú, không được tự nhiên, nhưng vẫn phải giả vờ như thường, gật gật đầu.
“Chưa từng nạp thiếp.”
Tư Nghiễm trả lời nàng bốn chữ.
Dứt lời, Bùi Bật lại nhìn thoáng qua, thấy vẻ mặt của Bùi Diên đã vui vẻ trở lại.
Có lẽ bởi vì muội muội trưởng thành, Bùi Bật thầm cảm thấy mình không nhìn thấu tâm tư của nàng.
Ngoài trời giá rét, Bùi Bật xoa đầu nhỏ của muội muội, ý bảo nàng đi cùng hắn và Tư Nghiễm vào nhà.
Khoé môi Bùi Diên lặng lẽ nhếch lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-phien-vuong-benh-kieu-sung-the/3390235/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.