Bị huynh trưởng nghiêm khắc nhìn chăm chú, Bùi Diên dần dần ý thức được mình thất thường. 
Nàng cũng không muốn Tư Nghiễm cảm thấy mình là nữ tử quái dị, liền nhanh chóng bày ra bộ dạng khiêm tốn nhận sai, xin lỗi Tư Nghiễm: “Thực xin lỗi, thế tử, ta không phải cố ý.” 
Bùi Diên rũ mắt, nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Tư Nghiễm: “Không sao.” 
Bùi Bật phản ứng lại, trầm giọng hỏi Bùi Hao: “Còn đệ?” 
Bùi Hao quan sát Tư Nghiễm một lượt từ trên xuống dưới, hắn còn nhỏ tuổi, nhưng trên mặt đã hiện ra khí thế không chịu khuất phục, khinh thường nói: “Không phải đệ đánh hắn, xin lỗi gì chứ?” 
Bùi Diên nhân đó, lén lút đánh giá biểu cảm của Tư Nghiễm. 
Thấy ánh mắt hắn không gợn sóng, thần sắc cũng không biến hóa, giống như không thèm để ý, chỉ cho rằng nàng và Bùi Hao là hai đứa trẻ hư. 
Bùi thừa tướng và Ban thị đều ở chính đường chờ bốn người, Bùi Bật cũng không muốn tiếp tục giằng co với đệ đệ, hơn nữa, tính tình Bùi Hao từ trước đến nay vẫn ngang ngạnh bướng bỉnh, Bùi Bật chỉ đành phải thay Bùi Hao xin lỗi Tư Nghiễm trước. 
Bên trong chính đường ánh sáng ấm áp, sáng ngời, Bùi thừa tướng mặc áo màu chàm tối, ngồi ngay ngắn trước bàn dài, phía sau là bình phong điệp phiến sơn. 
Khóe mắt và đuôi lông mày của ông đều lưu lại những dấu vết năm tháng, nhưng vẫn có thể nhìn ra, Bùi thừa tướng khi còn trẻ nhất định là nam nhân cực kỳ tuấn dật, khí 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-su-phien-vuong-benh-kieu-sung-the/3390234/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.